Nàng quay người đi ra khỏi Ngự Thư Phòng. Ánh đèn cung điện lay động, chiếu rọi con đường nhỏ tối tăm trước chân nàng. Trong không khí thoang thoảng hương thơm ngọc lan từ một góc khuất nào đó đưa tới. Nàng bước ra khỏi Nguyên Thần cung, hoàn toàn không để ý rằng ngay sau lưng nàng, dưới bóng cây được hoa cỏ che khuất lặng lẽ đứng một bóng dáng thiếu niên nhỏ tuổi.
Trong ngự thư phòng, lại truyền đến một tràng tiếng ho nghẹn ngào, đứt quãng, xen lẫn tiếng khẩn cầu khe khẽ của thái giám.
– …… Bệ hạ, ngài vừa mới ho ra máu, tốt nhất là nên mời thái y…
Một tiếng “choang” vang lên, là tiếng cốc chén rơi xuống vỡ tan tành – có lẽ là hoàng đế cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giận dữ hất chúng xuống đất.
Xung quanh trở nên yên tĩnh. Một lát sau, khi một tiếng ho khác lại truyền ra, đáy mắt của thiếu niên nhỏ hiện lên một tia phức tạp, vừa có vài phần oán hận lại có vài phần không đành lòng. Cậu nhắm mắt lại, cuối cùng bước ra khỏi bóng tối, đi lên bậc thềm cung điện, gõ cánh cửa điện đang khép hờ.
– Bẩm phụ hoàng, khi con đang đọc sách nhưng gặp một chỗ không hiểu, con muốn đến đây thỉnh giáo phụ hoàng, không ngờ lại thấy phụ hoàng không khỏe…
Cậu liếc nhìn thái giám đang ngồi xổm dưới đất nhặt những mảnh vỡ của bát thuốc, rồi quỳ xuống trước người đối diện đang ngước nhìn mình.
– Xin phụ hoàng lấy sức khoẻ làm trọng. – Cậu dập đầu nói.
Nơi này, ngoại trừ hoàng hậu ra thì thái tử là người thứ hai không cần thông báo cũng có thể tự do ra vào. Thái giám thấy cậu đến lúc này thì như gặp được cứu tinh, vội vàng cũng quỳ xuống theo, khẽ khàng cầu xin.
Hoàng đế đặt tấu chương trong tay xuống, im lặng. Thiếu niên liền sai thái giám đi gọi thái y, thái giám vội vã đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài. Một lát sau, mấy vị thái y đến, cẩn thận chẩn trị cho hoàng đế xong liền tụm lại bàn bạc, kê một phương thuốc, rồi dâng lên nói:
– Hay là xin mời hoàng hậu xem qua…
– Không cần làm phiền nàng ấy. Các ngươi quyết định là được. – Hoàng đế lộ vẻ mệt mỏi nói.
Các thái y nhìn nhau, đáp vâng rồi lui ra.
Trong điện chỉ còn lại thiếu niên nhỏ tuổi, cậu mời hoàng đế sớm nghỉ ngơi, dưới ánh mắt mỉm cười đầy vui vẻ của hoàng đế, cậu cung kính cáo lui. Cậu bước ra khỏi điện, từng bước xuống bậc thềm rồi quay đầu nhìn về phía ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phía sau, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng, một lát sau xoay người bước đi, bóng dáng biến mất trong màn đêm.
Mộ Phù Lan trở về Tử Vi cung.
Dòng máu không ngừng cuộn trào trong cơ thể đến tận giờ phút này dường như vẫn không thể bình tĩnh lại, khiến người ta nóng mắt chua xót. Nàng một mình ngồi dưới đèn rất lâu, cuối cùng mới dần bình tĩnh lại, hỏi giờ, cung nhân đáp là giờ Hợi canh ba.
Sắp đến giờ Tý rồi, nàng nhớ đến Hi Nhi đang ở tại điện bên cạnh. Sau khi vào cung, cậu càng chăm chỉ hơn trước, thường xuyên thức khuya đọc sách, không ít lần Mộ Phù Lan bắt gặp cậu đêm khuya vẫn không rời tay quyển sách.
Ngay lúc này, nàng đột nhiên muốn đi xem cậu. Dù cậu đã ngủ rồi, có thể nhìn thấy gương mặt ngủ của con trai thì cũng tốt. Trời cao đối đãi với nàng cuối cùng vẫn không tệ, đã để đứa con này cũng theo nàng đến thế gian này. Rất nhiều lần rồi, khi nàng bất lực, khi nàng do dự, nhưng nhìn thấy đứa con trai này, lòng nàng như thấy rõ phương hướng và tìm lại được chỗ dựa.
Nàng bước ra khỏi tẩm điện, đang định đi về phía sườn điện chợt thấy ngoài điện đứng một bóng dáng thiếu niên nhỏ tuổi. Nàng khựng lại, rồi bước về phía cậu, mỉm cười trách nhẹ:
– Đã muộn thế này rồi, sao con còn chưa đi ngủ? Đứng đây làm gì?
Thiếu niên vẫn đứng như vậy, không nói một lời.
Mộ Phù Lan dần cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng nghĩ ngợi một chút, nắm lấy tay thiếu niên, dẫn cậu vào trong, sau khi bảo cung nhân lui ra hết, nàng dịu dàng nói:
– Hi Nhi, nếu con có tâm sự thì cứ nói với mẫu thân.
Thiếu niên khẽ nói:
– Chuyện tối nay, con đã biết rồi.
Mộ Phù Lan kinh ngạc. Không kịp suy nghĩ làm sao cậu biết được những chuyện xảy ra đêm nay, trong lòng nàng đã dâng lên một nỗi khó xử. Nàng nhìn đứa con trai đang tuổi thiếu niên trước mặt, lo sợ cậu hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích với cậu nhưng khi mở miệng lại nhất thời lại không biết phải giải thích thế nào.
Nàng dừng lại một chút:
– Hi Nhi, con đừng hiểu lầm…
Thiếu niên lắc đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vài phần khó xử của Mộ Phù Lan, chậm rãi quỳ xuống, quỳ trước mặt nàng.
– Mẫu thân. – Cậu ngước mặt nhìn nàng, không còn gọi nàng là mẫu hậu nữa, mà gọi là mẫu thân.
– Con biết mẫu thân vì con nên mới vào cái hoàng cung này. Con đã là thái tử, mọi việc đều thuận lợi. Con cũng không còn nhỏ nữa, sau này nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Huống hồ phụ hoàng đối đãi với con còn hơn cả con ruột, mẫu thân hoàn toàn không cần phải lo lắng cho con nữa. Nếu như mẹ không thích nơi này muốn về Động Đình thì cứ về đi, đừng vì con mà chần chừ, vướng bận nhiều điều.
Cậu nhìn chăm chú vào Mộ Phù Lan.
– Mẫu thân, mẹ càng đừng vì con mà miễn cưỡng bản thân chấp nhận người mà mẹ vốn không muốn đối mặt.
Tim Mộ Phù Lan đập mạnh một tiếng.
– Thật ra, nếu mẫu thân có thể ở bên Viên tướng quân, con sẽ rất vui. Thúc ấy là một người tốt, thúc ấy nhất định sẽ dốc hết sức mình khiến mẹ cả đời an lạc không phải lo lắng điều gì cả.
– Mẫu thân ơi, Hi Nhi có thể đảm bảo với mẹ, sẽ có một ngày Hi Nhi sẽ khiến mẹ hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, sống một cuộc sống mới. Đây đều là những gì mẹ xứng đáng có được.
Cuối cùng, cậu dùng giọng điệu nhấn mạnh nói ra một câu này.
Mộ Phù Lan hoàn toàn ngây người. Không phải là không cảm động, mà là giờ khắc này, những lời này của cậu mang đến cho nàng sự chấn động và tác động, nó đã vượt xa cả sự cảm động.
Nàng cúi xuống nhìn đứa con trai nhỏ tuổi đang quỳ trước mặt mình.
Là Hi Nhi của nàng thật sự đã trưởng thành rồi. Nàng nghĩ. Nó không còn là đứa bé mà nàng gặp ở chùa ngóng trông nàng đến đón về nhà nữa. Lẽ ra nàng phải vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng nàng lúc này thật sự chỉ còn lại một cảm giác mờ mịt sâu sắc.
Nàng ngồi xuống, thất thần một lát, khẽ nói:
– Mẫu thân sẽ suy nghĩ. Đợi mẫu thân suy nghĩ kỹ rồi sẽ quyết định sau nhé.
Thiếu niên đứng dậy từ dưới đất, nắm tay Mộ Phù Lan đưa nàng vào trong.
– Mẫu thân, mẹ đi nghỉ sớm đi.
– Không vội đâu, chúng ta cứ từ từ ạ. – Thiếu niên nhỏ tuổi mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Trong Bồng Lai cung, ngày tháng dài.
Viên Hán Đỉnh đã trở về Trường Sa quốc. Các thái y dốc hết sức chữa trị vết thương cho hoàng đế, thỉnh thoảng lại bí mật gặp Mộ Phù Lan. Hoàng đế cần mẫn chính sự, nghỉ ngơi nuôi dân, biết người dùng người, lại chỉnh đốn kỷ cương, quyết tâm trị quốc. Triều đại mới vạn tượng đổi mới, thiên hạ muôn dân bái phục hân hoan.
Ngày tháng cứ như vậy như nước tĩnh lặng lẽ trôi. Mọi thứ dường như đều đang tốt lên, ngoại trừ bệnh tình của thái hậu. Theo ghi chép hàng ngày của Thái y viện, thái hậu ban đầu bị ngã, tổn thương gân mạch, dẫn đến kinh lạc tắc nghẽn, nửa người khó cử động, thỉnh thoảng lại mơ hồ, nói năng hay quên, dù đã dốc sức chữa trị nhưng bệnh tình vẫn tái phát, không mấy lạc quan. Đến cuối hè, khớp hàm của thái hậu cũng ngày càng nghiến chặt, ăn uống khó khăn.
Họa vô đơn chí. Đúng vào lúc này, những nghi ngờ về việc hoàng đế có lẽ do chinh chiến nhiều năm mà vết thương cũ tái phát cũng dần bắt đầu lan truyền. Sự nghi ngờ này, ban đầu chỉ xuất phát từ một số thần tử trong triều, sau đó từ từ lan rộng ra lại biến thành tin đồn hoàng đế bị thương nặng, chữa trị lâu ngày không khỏi. Khắp kinh thành lòng người không khỏi dao động.
Nhưng rất nhanh, tin đồn đang lan truyền kia liền biến mất.
Hoàng đế là một người con chí hiếu, cả thiên hạ đều biết. Thái hậu có bệnh trong người, hoàng đế vô cùng lo lắng đã đích thân thánh giá dẫn đầu bá quan ra ngoại ô tế lễ nhằm cầu phúc cho thái hậu.
Ngày hôm nay, hoàng đế mặc tế phục, vẻ mặt uy nghiêm, cả thành đều tận mắt chứng kiến, tin đồn tự tan, dân chúng cuối cùng cũng yên lòng.
Sau khi tế lễ ở ngoại ô, buổi trưa ngày hôm nay, Mộ Phù Lan ở trước cửa sổ phía nam của gian phòng sinh hoạt trong Tử Vi cung đang xem nhật ký dùng thuốc về thương tổn phế phủ của hoàng đế do thái y đưa tới, chợt cảm thấy xung quanh tĩnh lặng khác thường, nàng ngẩng đầu nhìn ra, thấy trong đình viện trước điện các cung nhân không biết đã lui hết từ lúc nào, mà dưới cây mộc lan có một bóng dáng mặc long bào đứng đó.
Tạ Trường Canh đến, cứ đứng như vậy nhìn nàng ở bên cửa sổ, không biết đã bao lâu rồi.
Nàng khép nhật ký lại đứng dậy.
Hắn bước tới, đi về phía nàng.
Giữa hè nóng nực. Mộ Phù Lan nghênh đón hắn vào điện, thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, biết hắn vốn sợ nóng, liền sai người mở hết những tấm rèm vừa nãy còn khép hờ trong điện ra.
– Bệ hạ đến có việc gì không ạ? – Nàng hỏi.
Tạ Trường Canh dừng lại ở cửa điện, nói:
– Vài ngày nữa ta phải đi một chuyến về phía bắc.
Triều đại mới vừa thành lập, bề ngoài thái bình nhưng thực chất nguy cơ trùng trùng, đặc biệt là các hoạt động ám sát và gián điệp vô cùng hung hăng ngang ngược. Nửa năm qua, theo như Mộ Phù Lan biết, không nói đến địa phương, chỉ riêng ở Thượng Kinh đã bí mật xử lý không dưới mười mấy vụ ám sát bất thành. Muốn tiếp cận hắn tất nhiên càng khó khăn hơn, cho nên những vụ ám sát này phần lớn đều nhắm vào các đại thần thân tín của hắn. Mà những tin đồn về việc vết thương cũ của hắn tái phát và sống không lâu nữa đương nhiên cũng từ đó mà lan rộng ra.
– Mấy ngày trước, Giám Tư đã hoàn toàn nhổ bỏ hang ổ gián điệp cuối cùng còn sót lại ở Thượng Kinh. Nhưng tin đồn ta sống không lâu nữa đã truyền đến Hà Tây. Bên đó đã yên ổn được vài năm, bây giờ người phương Bắc lại có động tĩnh, lòng người có chút bất an. Nếu ta không lộ diện, chỉ dựa vào chính lệnh thì rất khó ổn định lòng quân. Hà Tây vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, ta phải đích thân đi một chuyến, coi như là ngự giá thân chinh. Chuyện triều chính ở đây ta giao cho Lưu An và những người khác, để họ phò tá thái tử, nàng sẽ giám chính. Ý nàng thế nào?
Hắn nói xong, nhìn nàng.
Mộ Phù Lan ngẩng mắt, nhìn thẳng vào hắn, nói:
– Thiếp biết rồi.
– Còn về phía thái hậu, thiếp cũng sẽ cố gắng hết sức.
Nàng lại nói thêm.
Hắn vẫn đứng yên, dường như vẫn đang đợi nàng nói tiếp. Gió nóng buổi trưa, từ cửa sổ phía nam thổi vào, lay động sợi tua pha lê trên rèm kêu leng keng, khiến lòng người thêm nóng nảy. Nhưng nàng vẫn không nói thêm điều gì khác nữa.
Hắn đứng thêm một lát, dường như bừng tỉnh, vội vàng quay mặt đi, nói một câu “làm phiền nàng” đầy ngượng ngịu rồi rời đi.
Mộ Phù Lan nhìn bóng lưng vội vã rời đi phía trước, nàng quay đầu lại nhìn quyển nhật ký y thuật phía sau, lồng ng.ực nóng lên, không thể kìm nén được nữa, gọi:
– Bệ hạ!
Người đàn ông kia đã bước qua ngưỡng cửa điện lập tức dừng chân quay đầu lại nhìn nàng.
Mộ Phù Lan chậm rãi hít một hơi, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nàng bước tới, nói:
– Bệ hạ đến đó, nếu có gặp lão tộc trưởng thì xin chuyển lời hỏi thăm của thiếp tới ông ấy với ạ.
– Ừm. – Hắn đáp.
– Hà Tây bên đó thiếu thầy thiếu thuốc, dân chúng khó khăn trong việc khám chữa bệnh, đợi khi tình hình ổn định, nếu bệ hạ cho phép, thiếp có thể chọn cử y giả đến đó giúp truyền bá y thuật.
– Ừm. – Hắn lại đáp.
– Còn nữa, bệ hạ phải bảo trọng… – Nàng dừng lại một chút.
– Triều đình mới thành lập, không thể vắng bệ hạ lâu được. – Nàng nói.
Đáy mắt hắn thoáng qua một tia buồn bã khó nhận ra, im lặng một lát, hắn hơi mỉm cười, chậm rãi nói ra chữ “ừm” thứ ba.
– Ta chỉ lộ diện một chút thôi. Nàng yên tâm.
Cổ họng hắn dường như có chút khàn khàn, khẽ gật đầu với nàng, thu ánh mắt lại rồi xoay người nhanh chóng rời đi.