Tiền Mua Mạng Của Cá - Mẫu Đơn Đỏ

Chương 8

Đúng lúc này, anh họ của Chu Húc, người câu được con cá lớn hôm đó, đột nhiên gọi điện cho tôi. 

Anh ta nói trong hơi thở gấp gáp: "Em dâu! Nhất định phải ngăn Chu Húc lại, đừng để nó ra hồ nữa. Anh sắp không xong rồi, không thể hại Chu Húc được nữa.” 

“Là anh có lỗi với hai đứa, tham lam đúng là đáng chết."

Chuyện gì thế này?

Dù tôi có trả lời thế nào, anh ta cũng không hồi âm.

Thà tin là có, còn hơn là không, tôi sợ Chu Húc xảy ra chuyện. 

Dù sao thì Chu Húc và chị dâu anh cũng là người một nhà, chắc chị ta không chủ động đi hại Chu Húc đâu. 

Tôi vội vàng gọi điện cho em gái, bảo nó đến nhà tôi, làm theo lời chị dâu Chu Húc dặn.

Tôi còn dặn em gái nhân tiện xem Chu Húc có ở nhà không. 

Sau khi đến nơi, nó mở cửa tủ, bùa vẫn còn đó, đếm thử thì có bốn tờ.

Nhưng nhà tôi có bốn cửa sổ, một cửa ra vào, dán hết bốn cửa sổ và cửa chính rồi vẫn thiếu một tờ. 

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành bảo nó xé một mảnh vải đỏ, bắt chước mấy tờ bùa kia viết vài chữ rồi dán tạm lên cửa sổ, mong là có tác dụng.

Nó vừa làm xong vừa đi thì Chu Húc gọi video cho tôi. 

Phông nền đúng là ở nhà thật. 

Tôi dặn: "Tối nay anh nhất định phải ở nhà ngoan nhé, mai em xuất viện." 

Chu Húc chỉ đáp lại một tiếng "Ừ".

Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy bất an.

Nửa đêm, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, rút kim truyền rồi bắt xe về nhà.

Kết quả là khi tôi về đến nhà, lại phát hiện ra Chu Húc đáng lẽ phải đang ngủ giờ này lại không thấy đâu! 

Ba cánh cửa sổ dán bùa đỏ và cửa chính nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn. 

Nhưng cửa sổ bị em gái tôi che bằng vải đỏ lại vỡ tan tành.

Chu Húc đã chạy trốn từ đây.

Lúc này tôi mở điện thoại xem giờ, đã là 8 rưỡi tối rồi. 

Tôi vội vàng gọi video cho chị dâu Chu Húc, nói Chu Húc đã bỏ đi rồi. 

Mặt chị ta xanh mét, chửi rủa vào không khí: "Không ngờ con quỷ c.h.ế.t oan đó còn có đồng bọn. Nếu chị đoán không nhầm, Chu Húc chắc chắn lại bị con quỷ c.h.ế.t oan đó lừa ra hồ rồi.”

“Mau đi tìm đi, chậm trễ là mất mạng đấy."

Tôi lập tức báo cảnh sát, nói chồng tôi bị mất tích, liên lạc không được. 

Cảnh sát nói phải theo dõi 24 tiếng, nếu sau 24 tiếng vẫn không tìm thấy người thì họ mới có thể vào cuộc.

Tôi cũng khốngd có mấy người bạn thân, bất đắc dĩ đành phải tự mình đến hồ. 

Không thể trơ mắt nhìn chồng mình gặp chuyện được. 

Đến nơi thì thấy Chu Húc đang ngồi câu cá một mình ở bờ bên kia!!

Đúng lúc này, cần câu động đậy. 

Cá cắn câu rồi! Cái đuôi cá to lớn quẫy mạnh trên mặt nước, b.ắ.n lên tung tóe. 

Vẫn là đầu cá trắng, đuôi cá xanh. 

Trong miệng cá hình như có thứ gì đó, Chu Húc đưa tay móc ra. 

Dưới ánh sáng của đèn và mặt hồ, tôi cố gắng nhìn xuyên qua lớp bùn, thấy được ánh sáng kim loại.

Là một chiếc nhẫn vàng nữ. Chu Húc như một cái máy, ném con cá vào giỏ, tiện tay vứt chiếc nhẫn vàng xuống đất.

Rất nhanh lại câu được thêm. Một con. Hai con. Ba con.

Cá càng lúc càng béo, vàng trong miệng cũng càng nhiều, chẳng mấy chốc đã nhả ra được hơn nửa cân vàng. 

Tôi chạy đến kéo Chu Húc lại: "Đừng câu nữa!"

Chu Húc không còn phản ứng gì nữa, miệng vẫn nhai chóp chép thứ gì đó, rỉ cả máu. 

Tôi chợt nhớ đến đôi mắt của con cá. 

Cảm giác nghẹt thở dần dần xâm chiếm cổ họng tôi.

Lọ thuốc màu hồng mà chị dâu Chu Húc đưa cho tôi bỗng nhiên rơi xuống đất. 

Tôi sực tỉnh, vặn nắp chai rồi đổ hết vào miệng Chu Húc. 

Theo tiếng "ực" một cái, Chu Húc nuốt ực lọ thuốc màu hồng xuống. 

Đôi mắt từ trắng dã trở nên có hồn, rồi từ có hồn chuyển sang hoảng sợ.

Ông chủ Lý không biết từ đâu xuất hiện, dập tắt điếu thuốc trên tay: "Anh bạn, câu tiếp đi chứ, giờ mà bỏ đi thì những con cá này không cần nữa à? Đây toàn là phúc khí lớn đấy." 

Anh ta lại móc từ trong túi ra một điếu thuốc, đầu lọc đỏ rực cháy sáng rồi lại tắt dưới gió hồ. 

Ánh mắt anh ta lướt qua Chu Húc, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

"Tôi không biết người khác nói với cô thế nào, nhưng cá Phúc này đúng là bảo vật hiếm có.” 

“Còn thứ cô cho chồng cô uống, mới chính là nước bẩn của xác c.h.ế.t pha lẫn m.á.u tim đấy. Chồng cô bây giờ đã uống nước bẩn đó rồi, thế này mới đúng là sắp c.h.ế.t đến nơi rồi."

Bình Luận (0)
Comment