Tiền Mua Mạng Của Cá - Mẫu Đơn Đỏ

Chương 9

Tôi nhìn chồng mình đang nôn thốc nôn tháo, cười lạnh hỏi ông ta: "Anh cố tình đưa địa chỉ cho Chu Húc, có phải là muốn chúng tôi làm mồi cho cá của ông không!? Ông không sợ báo ứng sao?"

Ông chủ Lý cười: "Trên đời này g.i.ế.c người, phóng hỏa, cưỡng h.i.ế.p nhiều vô số kể, bọn họ còn chẳng bị báo ứng, tôi thì bị báo ứng gì chứ. Chỉ cho phép người ta ăn cá? Không cho cá ăn thịt người? Lời này thật vô lý."

Chu Húc đột nhiên đẩy tôi: "Vợ, em mau chạy đi, nhanh đi báo cảnh sát. Những cái quần lót đó!! Những cái quần lót đó!!!" 

Giọng anh gấp gáp, nói liền hai lần. 

Lần đầu tiên tôi không hiểu. 

Đến khi anh nói lần thứ hai, mặt tôi bắt đầu trắng bệch.

Những cái quần lót mà lúc đầu tôi với Chu Húc câu được... 

Ban đầu tôi còn tưởng là do mấy cặp đôi vụng trộm ở ven hồ nhiều quá, đến quần lót của mình cũng không giữ được, bây giờ xem ra... 

Là phi tang xác chết.

Anh đẩy tôi một cái, thế là tôi ngã lăn ra đất. 

Tôi tức đến mức sắp bật cười.

Gì vậy trời? Đồng đội kiểu gì thế này? 

Hai chúng tôi lại không đánh lại nổi một mình ông ta ư? 

Rất nhanh, tôi không còn cười được nữa.

Ông chủ Lý lôi từ trong cốp xe ra hai sợi dây thừng, nhân lúc trời tối lôi xềnh xệch hai chúng tôi về cửa hàng. 

Trăng treo lơ lửng trên cao, chốc chốc lại bị mây đen che khuất. 

Ông chủ Lý gỡ nửa điếu thuốc đang ngậm ở khóe miệng, rít một hơi dài rồi ném xuống đất dẫm nát. 

Sau đó, anh ta vén tấm rèm che nhà bếp lên. 

Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tôi sởn hết cả gai ốc.

Nhà bếp chất đầy cá Phúc.

Ngay trước mắt tôi, con cá bỗng mọc ra bốn cái chân, giống hệt con tắc kè.

Trông nó không khác nào một con thằn lằn bốn chân dị dạng. 

Nó dùng bốn cái chân đó bám chặt lấy mặt đất, lao vun vút về phía chúng tôi. 

Ước chừng hai ba chục con cá như vậy, con nào con nấy mắt đỏ ngầu, đảo đi đảo lại. 

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt thèm thuồng như chó hoang đói lâu ngày nhìn thấy thịt.

Lũ cá chen chúc, cắn xé, nuốt chửng lẫn nhau, rồi biến dạng. 

Dần dần, chúng hợp lại thành hình dạng một con người, áp sát vào mặt tôi, chỉ cách có một cm.

Rồi "người cá" đó lại chậm rãi chuyển hướng sang Chu Húc. 

Lúc này Chu Húc ở phía sau tôi cũng tỉnh dậy. 

Anh vừa khóc vừa sụt sịt:

"Thả vợ tôi ra! Muốn ăn thì ăn tôi này, chúng tôi không cần vàng nữa!" 

Ông chủ Lý ghì chặt lấy Chu Húc: "Cậu tưởng tiền của tôi dễ lấy thế à? Những kẻ tham lam như cậu, đáng đờI lắm!"

Người cá vừa áp sát, tôi lập tức cảm thấy lạnh toát.

Cảm giác như nước hồ tràn vào mũi, tôi vùng vẫy muốn ngoi lên.

Con rối gỗ nhỏ mà chị dâu Chu Húc đưa cho bám vào quần áo tôi, rồi leo lên vai.

Tôi tưởng nó muốn cứu mình, ai ngờ nó lại ấn đầu tôi xuống, rõ ràng là muốn dìm c.h.ế.t tôi.

Trong lúc mê man, tôi còn cảm thấy có rong rêu quấn lấy chân. 

Nhưng tôi đang ở trong nhà bếp, lấy đâu ra rong rêu?

Lũ cá kia lại biến hình, trông giống hệt một người phụ nữ mà tôi từng quen.

Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong đầu tôi: "Cháu tưởng Chu Húc thật lòng yêu cháu sao? Cháu đoán xem tại sao nó lại đưa cháu đến đây câu cá? Thử đứng dậy nhìn người đàn ông đó xem."

Tôi gần như mất ý thức, rồi bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Chu Húc thấy tôi đứng dậy thở dốc, vẻ mặt đau khổ của anh ta lập tức đờ ra.

Anh ta run giọng: "Vợ ơi? Em..."

Câu nói này của anh nghe kỳ lạ thật, cứ như thể tôi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi vậy.

Tôi đưa tay về phía Chu Húc: "Anh yêu, gọi cảnh sát đi anh!"

Chu Húc lại bất ngờ lùi lại nửa bước, liếc nhìn ông chủ Lý.

Cái liếc mắt đó khiến tôi nhận ra có gì đó không ổn.

Ông chủ Lý cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lùi lại một bước.

Chu Húc lắp bắp: "Vợ ơi... anh..."

Trong tích tắc, tôi quay đầu bỏ chạy.

Chu Húc suýt nữa thì túm được tay tôi.

"Vợ ơi, nghe anh giải thích đã, không phải như em nghĩ đâu! Vợ ơi, đừng chạy nữa, phía trước nguy hiểm lắm!"

Tôi sắp chạy ra khỏi cửa tiệm, thoát khỏi cái c.h.ế.t trong gang tấc.

Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, đám rong rêu dưới chân tôi biến mất.

"Miêu Miêu, tỉnh dậy!"

Cuối cùng tôi cũng giật mình tỉnh lại nhờ tiếng gọi đó. 

Hóa ra tôi vẫn ở bên hồ, tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác!

Nước hồ đã ngập đến bắp chân tôi, dưới chân là bùn lầy nhão nhoẹt.

Vừa nãy tôi đã cứ thế bước ra giữa hồ, tự dìm c.h.ế.t mình lúc nào không hay.

Bình Luận (0)
Comment