Chương 122:
Chương 122:Chương 122:
Sự tương phản giữa màu đỏ và đen ẩn chứa trong hạt châu rất khó không làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Bách Hi nhìn sợi dây chuyền nhỏ cùng cái chai màu đỏ, càng nhìn càng thấy kỳ quái, không nhịn được mà rùng mình: “Đây là cái gì vậy?”
Diệp Tuyền nhìn về phía Kiều Tinh,"Cô biết cái này chứ."
"Sao nó lại ở đây?!" Phản ứng của Kiều Tinh khi nhìn thấy cái chai ở giữa lại hoàn toàn trái ngược với bạn thân.
Cô ấy ngây người nửa ngày, mới phản ứng được là mình nhìn thấy cái gì. Kiều Tinh muốn đưa tay ra lấy lại, lại bị Diệp Tuyền ngăn lại, đôi mắt phượng thản nhiên mà nhìn cô ấy,'Kiều tiểu thư có gì muốn nói cho chúng tôi biết không?”
Giống như một chậu nước lạnh hắt xuống vậy, Kiều Tinh nhìn chằm chằm cái chai thì thào lắc đầu,'Không thể nào... Anh ấy nói đây là chứng minh tình yêu của mình, anh ấy sẽ luôn đeo, chẳng lẽ anh ấy không yêu mình sao? Rõ ràng lúc vừa mới đeo lên, anh ấy quả thực đã càng yêu mình hơn mài!"
Bách Hi nghe ra vấn đề, không dám tin mà nhìn bạn thân,'Đây là thứ mà cậu tặng cho anh ta?! Chỉ vì chứng minh cậu yêu anh ta? Vì để anh ta càng yêu cậu hơn???"
Kiêu Tinh gật đầu một cách đương nhiên,"Trên mạng có rất nhiều người sẽ tặng bạn trai cái này mà. Nếu yêu anh ấy thì phải dùng máu chứng minh tình yêu của mình, mình nguyện ý cả đời cả kiếp, đời đời kiếp kiếp đều ở bên anh ấy! Hơn nữa nghe nói dùng tóc bện thành dây chuyên, viết sinh thần bát tự lên, sau đó nhỏ giọt máu vào mặt dây chuyền, để bạn trai luôn đeo theo, thì bạn trai có thể vẫn luôn yêu người tặng dây chuyền. Rất nhiều người đã thành công, thử một lần cũng không sao."
Kiều Tinh cảm thấy có chút tủi thân,'Mình bện rất lâu mới bện ra được... Tại sao anh ấy không đeo?"
Thứ lấy ra từ mặt dây chuyền quả cầu vàng nhỏ là do tự tay Kiều Tinh làm. Ngoài ra còn có phần râu ria trên đó không được hoàn hảo và mượt mà do lúc cố gắng học mà làm sao cũng không học được và chỉ có thể bỏ lại. Nếu không phải như thế, người ta sẽ còn phát hiện trong đó còn có những thứ có hại khác, cô ấy thậm chí còn không bênh vực bạn trai, từ lâu cô ấy đã nghi ngờ liệu anh ta có đổi chiếc vòng cổ của cô ấy hay không.
Nhưng mà, vì sao chứ?
Kiều Tinh căn bản không nghĩ ra,'Tại sao anh ấy lại đưa lại nó cho mình?"
"A, mình biết rồi, khẳng định là anh ấy cũng bỏ cả sinh thần bát tự của chính mình vào, chúng mình sẽ có thể luôn luôn ở cùng một chỗiI" Hai mắt Kiều Tinh đột nhiên tỏa sáng, tự thuyết phục chính mình,/'Anh ấy rất yêu mình!"
Bách Hi nhìn cô ấy, bỗng rùng mình một cái.
Tóc, sinh thần bát tự, máu tươi... Sao nghe cứ thấy giống như là tà thuật vậy chứ?!
"Cậu có đầu óc không vậy? Anh ta yêu cậu, yêu cậu thì có tác dụng gì chứ?" Bạch Hi vừa tức giận vừa lo lắng, muốn mắng bạn thân mù quáng mà nghe theo hướng dẫn tà thuật tình yêu trên mạng, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bạn thân làm tặng để cho bạn trai, lại bị bạn trai trả lại và lén lút giấu đi, vòng qua một khúc cua lớn như vậy, khiến cho cô ấy cảm thấy có chút hồ đồ, không biết rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào.
Diệp Tuyền cảm thấy cạn lời mà ngắt lời Kiều Tinh đang chìm đắm trong tình yêu/'Cô có biết rằng người lấy được những thứ này, có thể làm gì không? Thật sự là cô muốn tặng cho anh ta sao?"
Kiều Tinh giải thích: "Là tôi muốn mà”"
Sợi dây chuyền này là quà sinh nhật cuối năm ngoái cô ấy tặng cho bạn trai Tiền Việt Dương.
Khi đó Kiều Tinh vừa mới cùng người nhà nói về chuyện mình yêu đương và kế hoạch tương lai của bọn họ, nhưng lại bị bố mẹ phản đối mãnh liệt. Thậm chí bố mẹ tìm được bạn trai của cô ấy, bắt đầu gây áp lực, bạn trai bất đắc dĩ nói cho cô ấy biết, bọn họ có thể sẽ phải tạm thời tách ra.
"Tinh Tinh, là anh vô dụng. Bác trai và bác gái nói đúng, hiện tại anh và em ở chung một chỗ, sẽ chỉ làm cho em phải chịu cực khổ. Nhưng tin tưởng anh, chờ anh có đầy đủ thực lực, sẽ chứng minh cho bác trai bác gái thấy được rằng anh thật sự rất yêu em, có năng lực để chăm sóc cho em, chúng ta còn có thể ở bên nhaul" Ánh mắt Tiền Việt Dương nhìn cô ấy thâm tình mà lại chân thành.
Anh ta thậm chí còn chịu đựng nỗi đau, khuyên cô ấy: "Nếu có người yêu em nhiều hơn, đối xử với em tốt hơn cho đến khi anh trở lại để chứng minh bản thân, Tinh Tinh yêu anh ta cũng không sao. Em là cô gái đầu tiên và duy nhất mà anh từng yêu, cho dù em không còn yêu anh nữa, anh cũng tình nguyện lặng lẽ ở bên cạnh em, chỉ cần em có thể hạnh phúc là được rồi."
Kiều Tinh lập tức bị làm cho cảm động,'Em nguyện ý cùng anh chịu khổ, em nguyện ý tiêu tiên vì anhI Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt mọi thứ!"
Cô ấy không muốn chấp nhận, rõ ràng là yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, lại càng không muốn rời xa nhau. Nếu cuối cùng còn có thể ở bên nhau, vậy tại sao nhất định phải để bạn trai chịu khổ như vậy, rồi làm cho mình cũng đau lòng khó chịu?
Kiều Tinh cảm thấy mình nghiêm túc hơn bao giờ hết với đoạn tình yêu này, cô ấy sẽ thử làm bất cứ điều gì vì bạn trai và đoạn tình yêu này.
Trùng hợp thay, đúng lúc đó cô ấy nhìn thấy bài viết về sợi dây chuyên thật lòng.
Kiều Tinh nguyện ý dùng cái này để chứng minh tình yêu kiên định không thay đổi của mình, càng thích truyền thuyết đại biểu cho tình yêu sâu đậm.
Phản ứng đầu tiên của Tiền Việt Dương sau khi nhận được quà thậm chí không phải là cảm động, mà là lo lắng, lo lắng cô ấy bị thương và lo lắng cô ấy chịu đau, hứa rằng vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ, sẽ giữ gìn tình yêu của cô thật tốt.
Sau khi nhận được dây chuyền, Tiền Việt Dương biết sự kiên định của cô ấy, cũng không vì lời của bố mẹ Kiều mà phải buông tay, thậm chí rất nhanh liền cầu hôn cô ấy. Bọn họ ở cùng một chỗ, ngoại trừ còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn, chưa tới bước cuối cùng, nhưng không khác gì như một đôi vợ chồng nhỏ.
Ba mẹ cô ấy luôn nói sau khi kết hôn và lúc yêu đương không giống nhau, đàn ông đều sẽ thay đổi, nhưng Tiền Việt Dương trước sau như một mà cưng chiều cô ấy... Chỉ là gân đây quá bận rộn, trả lời tin nhắn ít đi mà thôi.
Nhớ lại quá khứ, trên mặt Kiều Tinh vẫn hiện ra sự ngọt ngào. Nhưng thanh âm Diệp Tuyền phảng phất như âm thanh quỷ dị xuyên qua tai, buộc cô ấy nhớ lại những chỉ tiết trong đó.
"... Điện thoại của tôi, anh ấy biết mật mã." Dường như Kiều Tinh đã nghĩ ra chuyện gì đó mà cô ấy không muốn đối mặt.
Bách Hi cười lạnh nói: "Nhất định là anh ta đã lén lút tìm kiếm rồi cố ý ám chỉ! Bây giờ việc tìm kiếm đều là do big data tính toán, cho dù cậu tìm kiếm hướng dẫn yêu đương, làm sao có thể đột nhiên liên đề xuất cho cậu thứ đồ tà môn ít được chú ý như vậy, lại còn vừa đề xuất liên đề xuất rất nhiều?!"
Diệp Tuyền nhíu mày, dựa theo thứ gọi là "dây chuyền thật lòng" mà Kiều Tinh nói, mà tìm kiếm trên các nền tảng.
Trên nên tảng mua sắm và xã hội, vậy mà lại có không ít bài giới thiệu như vậy.
Tuy rằng đổi tên, dùng bính âm để tránh qua kiểm tra, nhưng những bức ảnh do PO đăng tải, rõ ràng chính là thứ giống nhau. Cũng có người đã chia sẻ kinh nghiệm của bản thân và cho rằng nó thực sự có tác dụng, dạy cách bện và lấy máu, loại chai nào hữu ích nhất và cách đeo...
Hoàn toàn thổi phồng việc lừa gạt người khác thương tổn thân thể của mình thành bảo điển tình yêu, ma dược tình yêu.
Từ những đánh giá phổ biến và phản hồi mua sắm ở phía dưới, có thể nhìn ra được phần lớn tuổi tác mọi người cũng không lớn. Rất nhiều người trong số họ bị hoang tưởng và bị ám ảnh bởi việc khôi phục hoặc củng cố tình yêu.
Nhưng mà, chỉ là một cái chai cùng những thứ này, cho dù hiện tại không phải thời kỳ mạt pháp*, thì từ góc độ huyền học, cũng căn bản là không có khả năng đem lại hiệu quả làm cho người ta yêu nhau, khiến họ yêu nhau sâu đậm hơn.
* thời kỳ mạt pháp: là giai đoạn mà các giáo lý Đức Phật bị mai một và tồn tại dưới dạng hình thức. ... Sau khi bị sốc vì người tặng quà tự làm hại mình và nhìn nhận tình yêu nặng hơn bản thân, thì ngược lại là có thể nảy sinh sự cảm động yếu ớt.
Chỉ là so với cảm động, càng làm cho người ta hiểu được rằng có thể tùy ý tổn thương họ.
Diệp Tuyền lười đánh giá hành vi như vậy, trực tiếp chỉ rõ,'Máu tươi, bát tự, tóc, chỉ cần có thể lấy được một trong số đó, liền có môi giới để thi hành thuật pháp. Tương đương với việc đem tính mạng của mình đưa ra ngoài, giao cho người khác khống chế."
Tuy rằng hiện tại huyền học đã xuống dốc, tỷ lệ thành công không lớn, nhưng cũng rất rủi ro.
"Nhưng không phải là cũng không đưa cho người khác sao, cuối cùng nó vẫn ở chỗ tôi..." Kiều Tinh không chịu tin/'Anh ấy trả lại cho tôi, khẳng định vẫn là bởi vì yêu tôi."
Diệp Tuyền dùng cây tăm giơ quả cầu vàng nhỏ lên, khi ánh sáng chiếu vào nó, một ánh sáng dầu mờ nhạt phản chiếu trên thành trong của chai.
"Biết đây là cái gì không?” Diệp Tuyền chỉ nhẹ nhàng giơ lên một chút, hoàn toàn không có ý định đưa đến gần để xem. Bách Hi vừa nhìn liền đã biết nó dù sao cũng không phải là thứ tốt, Kiều Tinh khom lưng cẩn thận nhìn, do dự nói,'Là dầu... ?"
"Thi du, bây giờ rất hiếm gặp được hàng thật." Ngữ điệu của Diệp Tuyền rất nhẹ nhàng, Kiều Tinh cùng Bách Hi đểu cảm thấy buồn nôn.