Chương 123:
Chương 123:Chương 123:
"Thị, thi..." Bách Hi hoàn toàn nói không nổi nữa, nghĩ đến việc mình còn từng sờ vào dây chuyền, liên cảm thấy buồn nôn.
"Còn có tro bùa." Diệp Tuyền chán ghét ném quả cầu vàng đi,'Đó là một dụng cụ dẫn hồn đơn giản. Những thứ mà cô tự tay làm sẽ hấp dẫn hồn phách của cô, thi du tụ âm và cũng giữ quỷ, đợi đến khi cô chết, hồn phách sẽ trực tiếp bị dẫn vào bên trong."
Kiều Tinh ấn xuống nơi ban đầu đeo sợi dây chuyền trên cổ mình, suy yếu hỏi,Ý cô là, Việt Dương muốn tôi chết?"
Diệp Tuyền cười nhạo một tiếng, không để cho cô ấy tiếp tục giúp bạn trai tìm lý do/Các người đã từng gặp nguy hiểm một lần đúng không? Cô tránh thoát được một lần, thì còn có lần tiếp theo. Tụ quỷ bị âm khí ăn mòn, tâm trí mỏi mệt, cô không chết ở trong tay người khác, thì cũng sẽ dần dần suy yếu mà chết."
Kiều Tinh vừa tiến vào, Diệp Tuyền liên ngửi thấy mùi lạ, không chỉ có mùi từ quả cầu vàng, mà chính cô ấy cũng sắp bị bốc mùi rồi.
Quả thực là làm ảnh hưởng đến khẩu vị vô cùng.
Không phải tất cả quỷ hồn tụ đến đều có thể giữ khoảng cách với người, âm dương cách biệt, cho dù chỉ là chung sống một phòng, nhưng nếu không được xử lý đặc thù, thì âm khí cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Huống chỉ là Kiều Tinh trực tiếp hấp dẫn âm khí như vậy.
Kiều Tinh nghe thấy thanh âm lạnh lùng ấy, không nhịn được mà run rẩy một cái.
"Không, Việt Dương sẽ không đối xử với tôi như vậy." Kiều Tinh lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn hỏi bạn trai, lại suýt chút nữa cầm không vững, ngón tay run rẩy, nửa ngày cũng không thể gõ ra chữ được.
Bách Hi đỡ lấy bạn thân đang run rẩy, đưa ra chủ ý cho cô ấy: "Cậu bình tĩnh một chút. Không bằng gọi điện thoại đến chất vấn anh ta, anh ta bất ngờ không kịp đề phòng thì khẳng định sẽ bị lộ tẩy!"
"Nhưng anh ấy còn đang đi làm..." Kiều Tinh theo bản năng mà nói.
Khi nào rồi mà còn quan tâm anh ta nữa!
Bách Hi tức giận mà dứt khoát vươn tay đoạt lấy điện thoại di động, lại thấy Tiên Việt Dương gọi video tới.
Nhìn hai người bạn thân đang giằng co, Diệp Tuyên miễn cưỡng mà dựa vào bên cạnh bàn/'Gọi điện thoại như vậy không hỏi được gì, gọi anh ta tới đây đi."
Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Lộ Băng, nửa đêm đến làm việc. Kiều Tinh còn không chịu tin tưởng, gọi người tới giáp mặt đối chất, đối chất xong liền bắt người, sau đó trực tiếp đóng gói mang đi.
Kiều Tinh giống như là cuối cùng cũng tìm được bậc thang, cắn cắn môi,'Đúng, gọi anh ấy tới hỏi rõ ràng, có lẽ là đã nghĩ sai rồi."
Video đã được kết nối, trên mặt người thanh niên trẻ đẹp trai đối diện mang theo vẻ mệt mỏi sau khi tăng ca, vẫy vẫy tay, "Tinh Tinh, em không có việc gì là tốt rồi, anh vừa tan tâm liền nhìn thấy em gọi mấy cuộc điện thoại, dọa anh nhảy dựng."Sao bây giờ mới nghe điện thoại? Em và bạn thân của em còn chưa về sao? Hay là anh đi đón bọn em?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn trai, nhìn thấy anh ta lo lắng quan tâm, Kiều Tinh không nhịn được mà đỏ vành mắt.
Anh vẫn yêu cô như trước, cô không nên hoài nghi.
"Không, không sao." Kiều Tinh lắc đầu,'Chỉ là gặp phải một kẻ điên hất đồ lung tung, làm em giật mình."
Tiền Việt Dương nhíu nhíu mày, Hai cô gái bọn em, ở bên ngoài phải cẩn thận... A, sao em lại không đeo dây chuyên? Có phải là bị kẻ điên đó làm đứt rồi không? Có bị thương ở đâu không?"
Nỗi buồn và sự hoảng loạn muốn tìm bạn trai khóc lóc kể lể lúc bị hoảng sợ đã tan biến sau khi bạn trai không trả lời điện thoại ngay lập tức, nhưng khi nhắc tới lần nữa thì lại biến thành sự tủi thân mới. Kiều Tinh vừa định khóc lóc kể lể thì nghe được bạn trai hỏi về dây chuyền, đột nhiên trong lòng liền cảm thấy căng thẳng.
"A." Kiều Tinh căng thẳng mà cười cười,'Cái váy này không thích hợp đẻ đeo dây chuyền, nên em đeo như vòng tay, cũng rất đẹp."
Sự căng thẳng của cô gái trông như là dáng vẻ đã bị dọa hoảng sợ, còn khi nói đến phụ kiện và quần áo, cô ấy trông vẫn ngây thơ như ngày nào.
Tiền Việt Dương lắc lắc đầu,'Kẻ điên đó không làm em bị thương là tốt rồi. Bạn thân của em cũng không biết cẩn thận, sao lại đưa em đến nơi không an toàn như vậy. Mặt dây chuyền đó là do anh cầu đại sư khai quang, có thể cầu bình an thuận lợi, bé ngốc, đừng tùy tiện tháo xuống."
Kiều Tinh tươi cười có chút miễn cưỡng.
Địa điểm đó là cô ấy muốn đến, gặp chuyện không may là do mang dây chuyền mà xảy ra... Cô ấy đột nhiên nghe ra được ẩn ý thậm chí không hề ẩn giấu trong lời nói của bạn trai, anh ta chỉ trích xa lánh bạn thân của cô ấy.
"Bọn em còn đang ở ngoài sao? Đã trễ thế này rôi mà còn chưa ăn cơm tối sao?" Tiên Việt Dương nghe thấy thanh âm ở đầu kia video, phát hiện ra vấn đề.
Kiều Tinh gật đầu: "Ừm, anh cũng tới đây đi, chúng ta cùng ăn khuya."
"Được rồi, đại tiểu thư của anh, cũng chỉ có anh là sẽ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Thanh Giang đêm khuya với em thôi. Anh vừa tan ca, lập tức liền đến" Tiền Việt Dương giả bộ làm ky sĩ mà hành lễ/Ăn xong chúng ta có thể cùng nhau về nhà."
Nếu như bình thường nghe thấy bạn trai nói như vậy, Kiều Tinh đã sớm bắt đầu nghĩ lại xem có phải là mình làm bộ yếu đuối quá hay không, để cho anh ta đã bận rộn rồi còn phải mệt mỏi như vậy. Nhưng lần này cô ấy chỉ nhẹ nhàng đồng ý, gửi địa chỉ cho Tiên Việt Dương.
Cảnh tượng lúc xảy ra chuyện không ngừng tái diễn lại trong đầu Kiều Tinh, Kiều Tinh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Nhìn thế nào thì cô ấy cũng cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen mắt, hình như trên cổ cũng đeo hạt châu giống như cô ấy. Chỉ có điều là cái kia trông giống như nhựa, còn của cô ấy là vàng.
Không, làm sao cô ấy có thể nghĩ về bạn trai như vậy?
Kiều Tinh ngồi ngơ ngác, cả đầu óc là một mảnh hỗn loạn.
Tiền Việt Dương vừa vào cửa, nhìn thấy từng nồi tôm hùm đất, đi tới ngồi xuống liền lau tay cho Kiều Tinh,'Sắc mặt em thật kém, còn sợ hãi sao? Đến anh ôm một cái. Tôm hùm đất quá cay, sao em lại ăn cái này? Dễ nóng trong lắm, vẫn là ăn ít một chút."
Bách Hi chịu đựng không lập tức nói lại anh ta, Kiêu Tinh nhìn bạn trai, không dựa vào lòng anh ta.
Sắc mặt Kiều Tinh tái nhợt, cô ấy lộ ra một nụ cười ngọt ngào hỏi,'Có một người bạn hâm mộ tình cảm của chúng ta tốt, cũng muốn làm một sợi dây chuyền thật lòng. Em liền nói cho cô ấy phương pháp mà em làm, cô ấy nói rằng cách của em không đúng. Anh xem, em cũng viết tên của anh lên tờ giấy, còn lấy tóc của anh cùng nhau kết tóc đồng tâm, có phải là tốt hơn nếu chỉ có một mình em hay không?"
"Ai bảo em làm như vậy?!" Sắc mặt Tiền Việt Dương đột nhiên thay đổi, sau khi thay đổi sắc mặt, anh ta nhận ra là không ổn, liền dùng ngữ khí ôn nhu dỗ dành hỏi,/'Ý anh là, hay là dựa theo giáo trình để làm thì tốt hơn? Dù sao thì chúng ta cũng không hiểu mấy thứ này, nếu chẳng may làm không đúng thì sẽ không tốt... Tinh Tinh, em thật sự để cả tóc của anh vào sao?"
Còn chưa an ủi được mấy câu, Tiền Việt Dương liền nóng lòng hỏi vấn đề mà anh ta quan tâm nhất. Ngoại trừ những người có đầu óc kém cỏi, thì ai cũng có thể nhìn ra anh ta đang quan tâm đến cái gì.
Kiều Tinh bật khóc lên, vô cùng đau lòng,'Vậy mà anh lại thật muốn hại em? Vì sao vậy, rốt cuộc là em làm không tốt chỗ nào, rốt cuộc là anh hận em vì cái gì?!"
Một năm ở chung tuy rằng không lâu, nhưng Kiều Tinh có thể cảm giác được tình yêu nồng nhiệt chưa từng có ở trên người bạn trai. Mặc dù nghe được đào hoa sát là đến từ Tiên Việt Dương, có thể là anh ta đang lừa gạt chính mình, nhưng vẫn khó có thể đối mặt với hiện thực.
Cô ấy nguyện ý vì anh ta mà chống đối lại ba mẹ, vì tương lai của bọn họ mà cố gắng, thật lòng muốn ở bên anh ta một đời một kiếp đời đời kiếp kiếp. Nhưng anh ta lại dùng trăm phương ngàn kế, muốn để cô ấy đi tìm chết.
Tại sao chứi
Diệp Tuyền nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào bên này, im lặng thở dài.
Vẻ mặt Du Tố Tố đầy đau đớn khi ăn dưa: "Cứu mạng a, anh ta đã muốn mạng của cô rồi, mà bây giờ còn là thời điểm để cô thống khổ rối rắm vì cái này sao?!"
Tiên Việt Dương đã hiểu rõ tình cảnh của mình, dần dần lạnh mặt,'Em đã biết rồi sao, em cũng biết mà anh cũng muốn ở bên em cả đời!"
Thanh âm Tiền Việt Dương có chút suy sụp, Anh biết anh là con nhà nghèo, anh không xứng với em, nhưng anh thật sự thích em. Lúc chúng ta mới ở bên nhau, là ngày vui vẻ nhất của anh! Anh không ham muốn mọi thứ trong nhà em, nhưng anh cũng hiểu rằng, anh muốn ở bên em, thì không nên để em tủi thân. Anh muốn cố gắng vì một tương lai của chúng ta, cố gắng đạt được sự đồng ý của bố mẹ em... Nhưng bố mẹ em thì sao?"
"Bọn họ gây áp lực cho mọi người, nói cho công ty của anh rằng không được dùng anh... Vậy cũng thôi đi, anh muốn cưới được em, dù sao cũng nên chứng minh năng lực của mình. Nhưng bọn họ không nên động đến người nhà của anh! Anh không vì áp lực của bọn họ mà từ bỏ, vì vậy công việc của chị gái và anh rể anh đã bị mất, mẹ anh chịu bao nhiêu khổ cực nuôi anh lớn lên, kết quả bọn họ để cho người ta cười nhạo bịa đặt anh ăn bám, đi học nhưng không biết dùng đến mà ngược lại là chạy đi làm trai bao cho người ta...'
Hai mắt Tiền Việt Dương đỏ bừng, hô to,'Mẹ anh cứ như vậy mà bị bọn họ làm cho tức chết!"