Chương 172:
Chương 172:Chương 172:
"Nhóm đồ tôn của anh không mang sữa bò cho anh à? Uống một chút có thể giảm độ cay. Hoặc là uống chút nước lạnh cũng có thể." Diệp Tuyền nhắc nhở.
Nước...
Lục Thiếu Chương quay đầu nhìn, trời tối, phân lớn các đạo sĩ Bạch Vân Quan sống có quy luật, không ai canh giữ lại ở chỗ này. Trong nhà càng không để lại thức ăn qua đêm. Cách anh ta gần nhất là giếng trấn quỷ, nghe qua thì là một cái giếng, nhưng mà bên trong không có nước, chỉ có nước bùn hỗn độn ác niệm.
Lục Thiếu Chương buông mắt: "Không cần."
Anh ta nhớ rằng khi vừa sinh ra, Tổ Thiên Sư đưa anh ta cùng đi hành tẩu tiêu giết yêu ma quỷ quái của thế gian. Cũng nhớ kỹ sự hỗn loạn bên trong thế giới tận thế, chỉ là một chút cay đau đớn, nhẫn nại một chút là được rồi.
Hơn nữa, thật sự đúng là ăn rất ngon. Cái này dễ dàng kiên nhẫn hơn.
"Anh xuống đi." Diệp Tuyền lật ra mấy lá rau xanh, tùy tiện cắt thái, sau đó lại xách ra một bình sữa bò, vẫy tay với Lục Thiếu Chương: "Tôi ở dưới chân núi chờ anh."
Cuộc gọi video bị tắt đi, chỉ để lại Diệp Tuyền không cho từ chối.
Lục Thiếu Chương sửng sốt một chút, anh ta mím môi thu dọn cái bàn và thức ăn ngoài hộp, đạo sĩ mặc áo bào rộng đi từng bước một xuống núi. Khi vừa mới bắt đầu đi thì tốc độ không nhanh không chậm, rất nhanh sau đó bóng dáng nhanh như gió thoáng hiện ra ở chỗ xa hơn.
Cửa hàng Quán ăn khuya bán đi một hộp gà xé phay cuối cùng, Diệp Tuyên để mấy người Du Tố Tố thu dọn phía trước cửa hàng, cầm cái hộp đi ra ngoài cửa.
Khi Diệp Tuyên đi đến một con đường gần chân núi, Lục Thiếu Chương đã đứng ở dưới ánh trăng đợi cô. Anh ta trông thấy cô, vô ý thức đi về phía trước một bước.
Kiếm Linh rủ xuống mái tóc trắng, trong nháy mắt căng thẳng, ác niệm đen tối cuồn cuộn lan lên.
"Đừng nhúc nhích, tôi tới." Diệp Tuyên vừa sải bước qua chân núi, núi Bạch Vân trói buộc Kiếm Linh, đối với cô lại không có gì.
Không có màn hình ngăn cách, nhìn kỹ, gương mặt Lục Thiếu Chương lộ ra màu hồng hồng vì bị cay. Ngày xưa gương mặt như bạch ngọc bị thiếu một chút hồng hào, bây giờ càng nhìn càng giống người sống.
"Cho anh." Diệp Tuyền đưa bình sữa bò cho Lục Thiếu Chương, vượt qua anh tìm bãi cỏ bằng phẳng dưới cây đại thụ.
Diệp Tuyền dựa vào đại thụ, tùy ý ngồi khoanh chân xuống, mở hộp ra.
Một đĩa đậu hũ trộn với dưa chuột không có nhiều hương vị, món ăn vặt được chế biến đặc biệt chia làm bốn phần, có những gia vị khác nhau. Cái đỏ, cái trắng, cái đen, liếc nhìn một chút là có thể phân biệt được sự khác nhau của mỗi phần.
Lục Thiếu Chương uống sữa bò, cuối cùng anh ta cũng không cần thỉnh thoảng lại hít một hơi để làm dịu vị cay. Anh ta nhìn cái hộp, hơi nghi ngờ một chút: "Đây là cái đồ ăn gì?" "Đồ ăn làm cho anh..." Diệp Tuyền nhét cái muỗng vào trong tay anh ta, cô lười nhác nâng quai hàm lên suy nghĩ, thuận miệng nói ra một cái tên: "Tên là cay đắng ngọt bùi mặn đi. Nếm thử đi"
Lục Thiếu Chương không hiểu lắm. Ngày xưa khi còn chưa biến hóa, Diệp Tuyền và anh ở trong vô hạn tận thế cũng đã thường xuyên đưa ra mệnh lệnh, anh ta đi làm, nó đã thành thói quen.
Lục Thiếu Chương nghe lời, đầu tiên múc một miếng trong ô vuông nhỏ ngâm tương ớt.
Vừa mới nhìn qua màu nước ớt, anh ta cũng ngửi được có chút vị cay nhàn nhạt, cái này có là là "cay" trong "Cay đắng ngọt bùi mặn' rồi.
Ăn một muỗng, vẻ mặt Lục Thiếu Chương hơi dao động.
Diệp Tuyền cười híp mắt hỏi: "Có mùi vị gì?"
Lục Thiếu Chương nghi ngờ: "... Mặn? Còn có một chút cay." Đậu hũ trộn với dưa leo, vô cùng sướng miệng.
"Đúng rồi, cái này có bỏ thêm chao, vị chính là vị mặn." Diệp Tuyên nâng cái cằm lên, ra hiệu anh ta múc tiếp: "Thử cái này một chút."
Thứ tiếp theo có màu sắc bóng loáng, giống như không cho gì vào.
Lục Thiếu Chương ăn vào xong thì há môi, sờ đến sữa bò bên cạnh, bỗng nhiên uống ực một hớp: "Khục khục... Cay, cay."
Diệp Tuyền nhịn cười: "Đây là dầu mù tạt, vị chính là vị cay."
Còn lại hai ngăn chứa, thật sự không quá khó đoán. Thứ hiện ra màu đen nhàn nhạt là thức ăn có vị chua. Món có màu xanh lục nhìn qua thì giống như là vị ngọt, bên trong lại cho thêm nước mướp đắng.
Cay đắng ngọt bùi mặn, năm loại hương vị, đã nếm bốn cái, Lục Thiếu Chương nhấp một hớp sữa bò, không chắc chắn lắm mà chỉ vào sữa bò, hỏi: "Đây là... Ngọt?"
Diệp Tuyền lấy từ trong túi ra một thứ hình vuông có màu hồng, nhanh tay lẹ mắt mà nhét vào trong miệng Lục Thiếu Chương: "Đây mới là ngọt."
Đâu lưỡi vừa đụng phải nó, một vị ngọt ngào hiện ra.
Là đường.
Lục Thiếu Chương ngạc nhiên nhìn Diệp Tuyền vẫn còn đang nắm lấy phần đuôi của cây kẹo đường, tai nhanh chóng đỏ lên.
Diệp Tuyền buông tay ra khỏi cây kẹo đường, cô ấn bả vai Lục Thiếu Chương đứng lên, cúi đầu nhìn anh ta, vừa nghiêm túc và dịu dàng giống như vuốt ve chuôi kiếm lúc trước: "Cay đắng ngọt bùi mặn, nhân sinh trăm vị đều có ở trong đó. Bản thân anh là một thanh kiếm, nhưng bây giờ anh phải học xem làm người như thế nào."
Cắn vào lớp vỏ bọc đường giòn của cây kẹo đào, lớp mứt đào mềm mềm ngọt lịm chảy vào trong miệng
Là vị ngọt.
Du Tố Tố thăm dò, lén nhìn trộm ra ngoài cửa tiệm, dưới cây ở đường đối diện có hai bóng người mơ hồ. Chỉ còn cách rất gần, cô ấy rón rén rút lui về tiệm, không khỏi phát ra tiếng cười khà khà như bà thím.
Diệp Tuyền đưa phần ăn cuối cùng của tiệm Quán ăn khuya xong, cô nhanh nhẹn trở về. Vừa vào cửa, cô liếc mắt nhìn những bộ bàn ghế còn chưa được sọn sạch, cô búng tay vào trán Du Tố Tố còn đang cười trộm.
"Đang suy nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?”
Du Tố Tố vô cùng xấu hổ, cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, Đại Kim đang cõng An An ở bếp sau, cùng nhau ném tới ánh mắt chê trách đồng nghiệp không lo làm việc. Không biết từ lúc nào, bọn họ đã rửa sạch chén bán, chuyển từ tủ rửa chén vào trong tủ khử trùng.
Du Tố Tố: ... Tôi bị đâm sau lưng!
Du Tố Tố nhanh chóng ném rác ra đằng sau nhanh như một cơn gió.
Diệp Tuyền không nói gì, nhìn cô ấy một cái, đóng cửa lại. Ánh đèn dưới biển hiệu Cửa hàng Quán ăn khuya sáng rực, chữ vàng vẫn chiếu sáng rực rỡ như cũ. Ở đường đối diện, dưới bóng cây ở chân núi Bạch Vân, Lục Thiếu Chương sờ lên lỗ tai luôn nóng lên một cách kỳ lạ, chậm rãi đi trở về trên núi.
Kiếm Linh tóc trắng cầm kiếm khoanh chân ngồi ở bên cạnh giếng trấn quỷ, lại không giống như ngày xưa, không suy nghĩ gì giống như một tòa chạm ngọc tỉnh xảo xuất trân, vẻ mặt hơi hơi sợ sệt.
Học làm người là cái gì?
Diệp Tuyên đưa ra thắc mắc xong thì ném ra sau đầu, không giải thích gì.
Giữa trưa ngày thứ hai, vào giờ cơm, bếp sau Cửa hàng Quán ăn khuya đang ướp gia vị ngon miệng cho nguyên một hàng đùi gà lớn bóng loáng tỏa sáng. Ngay cả Đại Kim trông thấy cũng nước bọt chảy ròng.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhóm hàng xóm cũ tụ tập cùng nhau cười cười nói nói chuyện phiếm, ở trung tâm chính là bà Hoàng. Thường ngày ngoại trừ thời gian cố định đi dạo cùng bà Hoàng, mèo Tiểu Quýt đều sẽ chạy đến chỗ khác để dò xét "lãnh địa" của chính mình. Nó ghé vào bên chân bà Hoàng, nằm co tròn lại để ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên màu lông cam của nó, giống một mặt trời nhỏ tụ tập ánh nắng vàng.
Mọi người ngửi được mùi thơm Cửa hàng Quán ăn khuya bay ra, đám người vốn đang ngồi ở bên ngoài phơi nắng nói chuyện phiếm nhao nhao đi vào trong nhà, bà Hoàng cũng đứng lên.
Bà Hoàng vừa đứng lên, Tiểu Quýt nhìn như đang nhắm mắt lại ngủ rất say lại mở mắt ra, vểnh tai lên, giống như chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào. Phát hiện bên người chưa từng xuất hiện người xa lạ, Tiểu Quýt mới thoải mái mà duỗi lưng một cái, bộ lông được phơi ấm áp run lên, nó đi vòng quanh bà Hoàng hai vòng, con mèo kêu thúc giục bà ấy cùng nhau đứng lên, tản bộ về nhà.
Trong tiệm Quán ăn khuya đang nấu cơm đùi gà, trong các cửa sổ khác cũng bay ra mùi thơm. Vừa đến giờ cơm, trong phố Hỉ Lạc bay đầy mùi cơm chín.
Đã quen thuộc với việc một ngày ăn ba bữa cơm ở Cửa hàng Quán ăn khuya, các hàng xóm đều đã học xong cách ăn cơm đúng giờ, ăn sao cho hợp khẩu vị.
Vừa ăn cơm xong, Diệp Tuyền chậm rãi đi lên lâu, qua chỗ cái ghế đu đáng yêu của cô, chuẩn bị nằm xuống, đột nhiên Du Tố Tố dưới lầu kêu lên một tiếng.
Diệp Tuyền nghiêng đầu nhìn xuống: "Sao vậy?"
Du Tố Tố chỉ vào máy tính bảng: "Cảnh sát Dương Giang làm việc thật là nhanh, tối hôm qua bắt người, hôm nay ra đưa ra thông báo sơ bộ rồi! Bọn họ dựa vào khẩu cung mà đào được hài cốt, đã chính thức lập vụ án, đưa nhóm nghi phạm đến trại tạm giam rồi."
Hôm qua chuyện Bách Vị Xuyên Thiêu phát sóng trực tiếp gây ra tiếng vang rất lớn, người chú ý tới quyền lợi động vật, chú ý tới an toàn của bản thân, chú ý tới đồ ăn an toàn vệ sinh đều bị hấp dẫn đến góp một viên gạch cho hot lên, hiện tại vẫn còn đang nằm ở hot search.
Thông báo tình hình vừa được đưa ra, đã nhanh chóng lên hot search.
Du Tố Tố tìm một video giải thích, bật âm lượng to lên để cho Đại Kim cùng nghe.
Bọn người Bách Vị Xuyên Thiêu bị lôi ra chửi mắng liên tục, tài khoản bị khóa hoàn toàn trên các nền tảng, xem như đã chết hẳn trên mạng xã hội. Có rất nhiều người đều đang hóng hớt phân tích, rốt cuộc bọn họ sẽ bị phán bao nhiêu năm, nên bảo vệ an toàn cho mình và thú cưng của mình như thế nào, hành vi ngược đãi động vật liệu có thể chính thức lập ra luật pháp ngăn cấm hay không.