Chương 173:
Chương 173:Chương 173:
"Gâu gâu!" Đại Kim đứng lên vượt qua hai bậc thang, nó ghé vào bên chân Diệp Tuyền, cái đuôi vẫy vãy, nhìn Diệp Tuyền với vẻ trông mong.
Diệp Tuyền vuốt ve đầu chú chó: "Muốn đi?"
Đại Kim mạnh mẽ chớp mắt: "Gâu!"
Diệp Tuyền đồng ý: "Cũng không còn nhiều thời gian lắm. Chờ tao ngủ dậy đi, chúng ta cùng đi trại tạm giam đón chúng nó.
Tàn hồn của nhóm chó mèo tràn đầy oán niệm, một lòng muốn trả thù. Không tới mức biến thành lệ quỷ, nhưng muốn làm cái khác, chúng nó lại không làm được. Diệp Tuyền để lại kim quang cho chúng nó, cho chúng nó sức mạnh để báo thù cho hả giận, ở lại bên cạnh người đã hại chúng nó. Chúng nó được hả giận, cũng tạm thời giữ an toàn của bọn nó.
Theo vị trí của kim quang, Diệp Tuyền lái xe thẳng đến bên ngoài trại tạm giam. Vừa dừng xe, một chiếc xe quen thuộc mở cửa ra.
Lộ Băng đi xuống xe lên tiếng chào: "Tôi đoán bà chủ Diệp cũng muốn đến đây."
Chuyện phát sóng trực tiếp lần này nếu nói nghiêm túc thì không có nhiều liên quan đến huyền học, cục quản lý vốn không tham dự vào.
Nhưng cục quản lý chú ý đến hành động của Diệp Tuyền và tình hình xung quanh Thanh Giang, trước tiên phát hiện được sự thật vê việc nhóm người ngược đãi động vật hôm qua ầm ï cầu xin tha thứ.
Tuy rằng Diệp Tuyền ra tay, nhưng cũng không trái với quy tắc, cục quản lý cũng không tham gia vào. Lộ Băng đến đây để đưa các quỷ hồn động vật nhỏ đang đi theo nghi phạm tiến vào sở cảnh sát về, cô ấy mang theo pháp khí bảo vệ, tránh cho chúng nó bị ánh sáng ban ngày làm bị thương, giao cho Diệp Tuyền mang đi cũng xem như là được yên tâm.
Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ của buổi chiều, trong bóng tối, một đám chó mèo trốn tránh chui cùng nhau trong chiếc thùng xe, cùng nhét chung vào một chỗ, giống như một quả bóng lông khổng lồ.
Đại Kim tiến vào, nó lạch bạch chạy tới, đụng đầu vào trên thùng xe, chóp mũi đụng vào chúng nó.
Nhóm động vật nhỏ còn nhớ rõ quỷ hồn chú chó dẫn dắt chúng nó chạy đến báo thù vào buổi tối hôm qua. Tuy nhiên chúng nó không có cách nào giải thích rõ ràng được, vì cái gì mà Đại Kim có khi hoàn toàn là quỷ, có đôi khi lại không thật sự giống quỷ. Nhưng chúng nó đều nhận ra Đại Kim rất nhanh.
"Meo meol"
"Gâu Gâu!"
Bên trong âm khí hỗn loạn, trong xe biến thành bản hợp xướng hải dương của nhóm động vật nhỏ.
"Vậy tôi sẽ mang bọn nó đi." Trong tay Diệp Tuyền sáng lên kim quang dịu nhẹ, đồng thời tạo ra vỏ bọc, che đậy tất cả hồn phách động vật nhỏ, cùng nhau di chuyển vào trong xe jeep của cô.
Đại Kim nhảy nhót quay trở lại xe .Jeep, Diệp Tuyên tùy ý vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
"Chờ một chút!" Lộ Băng không nhịn được gọi Diệp Tuyền lại: "Bà chủ Diệp không muốn xem bọn Xuyên Thiêu sao?”
Nhóm người Bách Vị Xuyên Thiêu bị hành hạ một đêm, sau khi thành thật khai báo thì mong cảnh sát bắt giam mình. Nhưng lại không nghĩ rằng, các quỷ hồn của chó mèo cũng không nghĩ sẽ buông tha bọn họ nhanh như vậy.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại đau đớn đây thống khổ, thi thoảng xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, vĩnh viễn không biết được một giây sau sẽ xảy ra ở đâu. Giày vò đến mức mỗi người bọn họ bây giờ trông giống như già đi mười tuổi, tỉnh thân cũng kinh hoàng không khác gì nhóm động vật nhỏ trong video.
Các quỷ hồn của chó mèo đã từng chịu quá nhiều thống khổ, gần như đều là tàn hồn, không thông minh giống như Đại Kim, rất khó để giải thích rất nhiều chuyện. Chúng nó ra tay thì chỉ có trả thù ăn miếng trả miếng thì mới đủ để bù đắp oán hận.
Nếu như không phải là không thể giết được bọn họ, có lẽ các quỷ hồn đã sớm xé sống bọn họ để đền mạng.
Lần trước nhìn thấy Diệp Tuyền bỏ mặc Quỷ Hồn trả thù, nhưng đó vẫn là chuyện của mẹ con lệ quỷ. Nhưng lần này Diệp Tuyên đã tận mắt nhìn thấy kết cục của hung thủ, nhưng cô lại không mấy lo lắng, Lộ Băng có chút không hiểu nổi cô.
Sau khi Diệp Tuyền đóng cửa xe .Jeep, cô quay đầu nhìn cô ấy một cái: "Bọn họ? Có gì mà đáng xem."
Diệp Tuyên miễn cưỡng ngáp một cái, cô vịn tay lái ngồi xuống: "Tôi muốn đi về ăn cơm, có rảnh thì tới dùng cơm nhé.”
Cô gái rực rõ, mạnh mẽ nhưng rất ít khi xuống tay dựa vào ghé ô tô, một tay giơ ra ngoài xe vẫy vẫy, hoàn thành lời chào tạm biệt một cách lười biếng, cũng không liếc nhìn trại giam thêm một chút nào.
Từ lúc mở chỗ ngồi phía sau cửa sổ xe, Lộ Băng nhìn thấy một nhóm động vật nhỏ đu bám lên người chú chó Đại Kim, nhanh chóng tạo thành một tòa núi nhỏ.
Đám Quỷ Hồn hung ác gặm cắn cào nhóm người ngược đãi động vật lúc nãy, bây giờ lại bắt lấy cái đuôi Đại Kim, nhao tới, cũng nhau liếm bộ lông thành từng quả cầu nhỏ. Còn có con ngốc nghếch, nhảy nhót một chút cũng không thể nhảy lên chỗ cao nhất, ngược lại bị các Quỷ Hồn chen ở phía trên đẩy xuống dưới, mơ màng ngã vào chỗ ngồi phía sau, lộn thành một vòng.
Nhóm động vật nhỏ đang chơi đàu theo bản năng, thân thiết với nhau. Tuy rằng có con thiếu chân, có con gãy mất cái đuôi, khung cảnh ít nhiều có chút khủng bố, nhưng không khỏi vô cùng ấm áp.
Thật giống như tất cả sự tàn khốc đã tạm thời cách xa chúng nó, ánh nắng dịu dàng chiếu sáng bóng dáng chiếc xe jeep màu đen rời đi, trước cửa trại tạm giam chỉ còn lại một mình Lộ Băng.
Cảnh sát trông coi nhìn đồng hồ, đi ra hỏi thăm cô ấy, thời gian hẹn trước đã đến rất nhanh, có phải cô ấy còn muốn đi vào gặp một nhóm người hôm nay vừa đưa tới không.
"... Không cần, giúp tôi hủy bỏ đi, thật phiền toái." Lộ Băng hủy bỏ lịch hẹn, cô ấy nghĩ ngợi một chút, báo cáo lại nguyên vẹn câu nói của Diệp Tuyền cho cấp trên.
Lộ Băng cất điện thoại di động, xác định hôm nay không có chuyện khác để làm, cô ấy lái xe đuổi theo Diệp Tuyền.
Trời đất bao la, còn sống để ăn cơm thật ngon mới là quan trọng nhất.
Diệp Tuyền lái xe thì tiện đường đi một chuyến dọc bờ sông, tấm biển viện cứu trợ trước nhà kho vẫn còn, chỉ là từ trên tường bị đổ xuống đất, bị mọi người tức giận đạp vào một ngàn lần.
Các quỷ hồn trong xe đang cãi nhau ầm ï, khi đi vào gân đấy có con mơ hồ nhận ra nơi này là nơi nào, chúng ồn ào không yên kêu lên ầm ï, lại tràn đầy sự cảnh giác và chuẩn bị tấn công. Nhóm động vật nhỏ bị Đại Kim ở bên cạnh vỗ vê, mới ngoan ngoãn yên tĩnh lại.
Mỗi con đều dùng con ngươi đen kịt không có chút ánh sáng mà dán lên trên xe, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn nơi mà chính mình đã từng chết đi, hoàn toàn trống rỗng.
Diệp Tuyền không dừng xe, cô đi ngang qua rồi rời đi rất mau. Đinh Hinh cùng nhóm bác sĩ thú y mang theo nhóm động vật nhỏ còn sống chuyển tới nhà kho mới, cách nhà kho lúc dầu hai dãy phố, đi mấy trăm mét dọc theo bờ sông là đã đến.
Trong nơi vừa sắp xếp xong, cách xa đã có thể nghe được tiếng kêu meo meo. Trước cửa được xếp đặt một cái bàn tiếp khách, ngăn cản những người hảo tâm, ngoại trừ người ra tay hỗ trợ, còn lại thì đứng ở cửa ra vào nhìn xem là được, không nên đi vào quá nhiều làm cho nhóm động vật nhỏ sợ hãi.
Bên trong tuy cũng có những chiếc lồng và rào chắn, nhưng hoàn toàn khác so với viện cứu trợ ban đầu. Những người có lòng hảo tâm, nghiêm túc làm cứu trợ và nhóm bác sĩ thú y xây dựng lên nơi này, mọi thứ đều thể hiện sự ngay ngắn rõ ràng.
Sau khi Đại Kim đã phân chia ra các nhóm động vật nhỏ muốn hay không muốn tìm chủ nhân, tuy rằng mới nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, Đinh Hinh vẫn đăng lên tin tức tìm chủ nhân cho từng con.
Trong kho hàng chó mèo nhà phần lớn là gần đây bị dụ dỗ hoặc bắt cóc, có nhiều con chó mèo đã ở lại đây rất lâu, dáng vẻ thay đổi rất lớn, có con còn bị sinh bệnh nghiêm trọng.
Đinh Hinh có chút lo lắng, không biết chủ nhân của bọn chúng nhìn thấy tin tức có còn muốn tới đón chúng nó về nhà hay không. Đón về rồi thì có đối xử tốt với bọn nó hay không. Nhưng cho dù cô ấy có lo lắng như thế nào thì chuyện gì nên làm vẫn phải làm.
Cũng coi như mượn được lợi từ độ hot của hot search, những chủ nhân mất đi thú cưng gần đây, đang đi tìm thật sự tìm thấy thú cưng nhà mình làm mất ở trong này, lúc trước đi tìm đã gần như tuyệt vọng, bây giờ họ sốt ruột chạy đến.
Khi Diệp Tuyền tới cửa, vừa đúng lúc có người chủ nhân đến đón chó nhỏ nhà mình.
"Nhà tôi là một chú chó màu trắng Bắc Mỹ, lông đuôi có cái chấm đen, có chút giống ngôi sao, đặt tên là Ngôi Sao.”
Đinh Hinh thẩm tra đối chiếu danh sách, cô ấy lắc đầu: "Ngoại trừ điểm này, cô có thể chứng minh Ngôi sao mà cô nuôi, là chú chó số 37 của chúng tôi không?"
"Tôi có ảnh chụp, mười mấy tấm..." Cô gái trẻ tuổi tìm đến vội vàng mở album ảnh ra cho cô ấy nhìn, bỗng nhiên cô gái nhớ tới cái gì: "Nếu như vòng cổ nó mang theo không bị thay đổi, vòng cổ có màu hồng là tấm thẻ inox, trên tấm thẻ có số điện thoại của tôi, nếu như thẻ bài mất đi, bên trong dây lưng có viết Ngôi sao, cùng với tên viết của tôi tắt, cũng có số điện thoại của tôi!"
Khi cô gái làm vòng cổ, chính là vì sợ lỡ như mất chó rồi, tin tức nào có thể viết được thì cô ấy đều viết lên, hi vọng có người nhặt được có thể trả lại cho cô ấy.
Cô ấy nhớ tới dự định đã từng, cái mũi chua chua, lại muốn khóc.
Vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Hinh thả lỏng ra: "Tôi đi dẫn nó đi ra, nếu như nó có thể nhận ra cô, đồng ý đi theo cô thì được rồi. Chỉ là nó còn cần trị liệu, cô có thể cân nhắc để nó lại đây trị liệu hoặc là mang về rồi tự mình tìm bệnh viện thú y."