Chương 212:
Chương 212:Chương 212:
*nữ thần Matsu: nữ thần biển có thật, hiện vẫn được thờ cúng rộng rãi trên bờ biển Đông Nam Trung Quốc và Đông Nam Á (theo Baidu).
Cảnh sát đến làm căn cước thấy rất khó xử, anh ta hợp tác với Cục quản lí, cũng làm nhiều căn cước công dân rồi, mỗi lần vẫn phải giải thích một lần thế này.
Lục Thiếu Chương cầm kiếm cụp mắt đứng đối diện, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Cảnh sát nghĩ nghĩ: "Trước mắt chúng tôi sẽ hợp tác với địa phủ, căn cước của các vị thân tiên cũng đến lúc phải đổi rồi, anh xem, nếu không thì làm giống như thế?"
Lục Thiếu Chương chợt đi đến trước mặt Diệp Tuyền đang hóng hớt: "Tôi có thể xem căn cước công dân của cô không?"
"Ừm”" Căn cước được trả về cho Diệp Tuyền đã được xử lí nghiêm ngặt, tuy vẫn là một dãy số, nhưng rốt cuộc vẫn không giống dãy số cũ.
Lục Thiếu Chương nhìn thoáng qua, quay lại trước mặt cảnh sát, khai một dãy số.
Diệp Tuyên nghe, đuôi lông mày nhíu lại.
Lục Thiếu Chương khai trùng năm sinh với với cô, cụ thể ngày anh chọn là ngày Diệp Tuyên rời khỏi thế giới tận thế vô hạn, trở vê thế giới nguyên bản, là ngày cô đưa anh trở về.
Lần này hệ thống lưu thành công, nhận được căn cước, Lục Thiếu Chương bấm điện thoại, ngẩng đầu hỏi Diệp Tuyền cô bay chuyến nào.
Diệp Tuyền nói với anh ta, khi Lục Thiếu Chương bắt đầu hạ đan đích thời điểm, đột nhiên hỏi: "Cô có tiền không?”
Một thông báo nổi bật hiện lên trên màn hình điện thoại của Lục Thiếu Chương, nói không có tài khoản được liên kết.
Lục Thiếu Chương: ...
Diệp Tuyền cười không ngớt, cô vỗ bả vai Lục Thiếu Chương: "Đi tìm các đồ tôn của anh đi, tôi đi trước. Anh đột nhiên biến mất, dù sao cũng nên quay về núi Bạch Vân một chuyến."
Đạo sĩ trẻ cầm kiếm bị bỏ lại tại chỗ, anh mím môi nhìn theo bóng cô, sắc mặt vẫn cực kì lạnh nhạt như trước, nhưng dường như lộ vẻ mất mát.
Diệp Tuyền về cửa hàng quán ăn khuya bằng máy bay, cánh máy bay cắt ngang tâng mây, ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng cả biển mây.
Khi quay lại phố Hỉ Nhạc đã là sáng sớm, Diệp Tuyền tiện đường đi dạo một vòng quanh chợ sáng.
Sau lập thu, hạt dẻ bắt đầu được bày bán, lô đầu tiên được thu hoạch hơi sớm, khi ăn vẫn còn hơi nhão, dù hạt dẻ được bảo quản cẩn thận đến đâu cũng không ngon bằng hạt dẻ tươi. Đợi đến tháng chín, tháng mười khi hạt dẻ chín hẳn, hạt dẻ sẽ được mang ra chợ bán, đống hạt dẻ tròn xoe đầy đặn chất đầy giỏ.
Vỏ hạt rất sáng, có thể tưởng tượng được bên trong sẽ mềm và bở đến nhường nào.
Sau khi bán, hạt dẻ vẫn có thể ăn được đến đầu mùa xuân, hấp, rang để làm điểm tâm đều được, hạt dẻ và khoai lang nướng để vào túi giấy, vừa ăn vừa làm ấm tay, đây cũng là một trong những đặc trưng của mùa đông.
Hiện tại nướng hạt dẻ thì hơi sớm, Diệp Tuyền chọn mấy chục cân hạt dẻ, tiện tay nhắn tin cho một người bán gà uy tín, đặt một đàn gà thả vườn.
Cô đã nghĩ xong tối nay nên ăn gì rồi, ăn gà hầm hạt dẻ đi.
Diệp Tuyền xách theo hạt dẻ mở cửa quán ăn khuya ra, cửa vừa mở, một bóng dáng lẻ loi đang đứng ở sảnh lớn.
"Ôi ôi ôi, bà chủ, cuối cùng cô cũng về rồi! An An, em cũng về rồi!" Du Tố Tố kêu to chạy đến, thậm chí còn chẳng thèm nhìn xem ngoài cửa có ánh mặt trời không.
"Ừm, tôi về rồi." Diệp Tuyền đặt một ngón tay lên trán Du Tố Tố cái trán, kéo cô ấy ra sau, không để nữ quỷ lao đến ôm cô, như vậy cô ấy cũng ôm cả ánh mặt trời.
Diệp Tuyên đá bay cửa lớn, quan sát hai mắt của Du Tố Tố.
Máy tính bảng trong cửa hàng quán ăn khuya vẫn sáng, kì lạ chính là Du Tố Tố canh cửa hàng một mình cả đêm nhưng không xem phim truyên hình.
Diệp Tuyền nhíu mày: "Cô vẫn đứng canh ở dưới tâng?"
"Ừm... Tôi lo lắng thôi. An An biến mất, bà chủ đi ra ngoài, ngay cả mọi người trên núi Bạch Vân cũng đi rồi, tôi chẳng làm được gì, cũng không ra ngoài được, chỉ có thể canh ở đây." Du Tố Tố cúi đầu cầm hạt dẻ trong tay cô, âm phong nhẹ nhàng cuộn lên, cô ấy cầm hạt dẻ đi rửa.
Sau đó, một tiếng thở dài thầm kín vang lên từ sau bếp: "Tôi cũng không biết, hóa ra khi bà chủ không ở đây, cửa hàng quán ăn khuya lại có thể đáng sợ đến vậy."
Diệp Tuyền võ vai cô ấy: "Cô làm tốt lắm."
An An ghé vào vai Diệp Tuyên, nghiêng đầu nhìn Du Tố Tố, cô bé cố gắng vươn bàn tay nhỏ ngắn ngủi, cũng võ võ.
Du Tố Tố nhìn thấy An An đã thay đổi, nhưng cô ấy không hỏi, có thể cùng quay về là tốt nhất rồi, trong mắt cô ấy, cô bé vẫn là An An trước đây.
Bị An An võ, Du Tố Tố mỉm cười: "Em cũng muốn làm bà chủ đi khích lệ nhân viên à?”"
An An nhìn cửa hàng quán ăn khuya hồi lâu, nhận ra đây là nơi quen thuộc. Cô bé quơ tay chân, giống chú rùa nhỏ trèo xuống khỏi vai Diệp Tuyền, đi thẳng đến chỗ xe đẩy của cô bé.
Chơi xe đẩy một lúc, An An đột nhiên nhớ ra, cô bé chạy đến sờ sờ cổ áo cô: "A - bà chủ! Hoa hoail”
Diệp Tuyền liếc liếc mắt một cái, thật ra "vòng cổ" bằng hoa hồng nhỏ của An An bị tà tu túm nhưng không bị rơi mất, chỉ là một số chỗ đã bị nát bươm, phải bổ sung âm khí dần dân mới nhìn thấy được.
Diệp Tuyền: "Em tự sửa đi."
"Hoa hoal Hoa hồng!" An An lắc đầu liên tục như trống bỏi.
"Được rồi." Diệp Tuyền bỏ bánh mì vào lò nướng, lau tay, cô lấy ra mấy đóa hoa hồng mới được Du Tố Tố gấp để ở trong hộp, đốt cho cô bé.
"1,2, 3... 5,1, 3... An An đếm rồi bắt đầu đếm lung tung, số hoa đang cháy chẳng ăn nhập gì với con số cô bé đếm. Cuối cùng, cô bé cài mấy bông hoa Diệp Tuyền cho mình lên cổ áo, cô bé lại đếm thêm một lần, rốt cuộc cũng đếm đủ. . An An ngẩng đầu đếm thật to: "Bảy! Hoa hoal"
"Ừm, đếm đúng rồi, thưởng cho em một bông." Diệp Tuyền lại cho cô bé một đóa hoa hồng nhỏ nữa.
"He he-" An An nhếch miệng nở nụ cười, lập tức quên vấn đề lúc trước, ánh mắt hướng về phía sau bếp: "Cơm!"
Diệp Tuyền thấy buồn cười, cô khẽ búng trán cô bé: "Không thiếu cơm của em được đâu."
Bữa sáng là bánh mì hạt dẻ ăn kèm rau củ cuốn nướng, bánh mì ở trong lò nướng có màu vàng nâu óng ánh giống như hạt dẻ, miếng bánh mì nhỏ tròn trịa, thậm chí có thể cắn một cái là hết.
Xé bánh mì ra sẽ thấy bên trong bánh mì "hạt dẻ" đầy nhân, phần nhân thơm ngào ngạt như cát chảy bao bọc hạt dẻ, trông cực kì đáng yêu.
An An thấy hạt dẻ được giấu trong bánh mì rất thú vị, cô bé xé bánh mì nhỏ của mình, giơ ra để tìm hạt dẻ, tìm thấy thì kêu a, giống như vừa đạt được thành tựu gì đó.
Diệp Tuyền để lại một ít bột mì đã lên men, quá giờ trưa sẽ làm đồ ăn nhẹ để bán. Dù là bữa nhẹ hay bữa sáng thì đều có có hương vị riêng.
Mới vừa ăn cơm xong, đợi máy rửa bát rửa xong rồi chuyển vào tủ khử trùng, mười ngón tay của Du Tố Tố bận rộn như muốn bay lên. Bà chủ đã trở lại, Du Tố Tố nhiệt tình hóng hớt cũng lập tức quay lại, khí thế bừng bừng như người sống.
Một lúc sau, Du Tố Tố tức giận cầm chiếc máy tính bảng chạy đến: "Bà chủ bà chủ, cô nhìn này, họ đúng là không biết xấu hổ! Vậy mà còn có người muốn tẩy trắng cho Học viện Tân Đô! Ngô Phương hại con gái để minh hôn, rõ ràng Học viện Tân Đô vừa lên hot search, bây giờ đã bị ép gỡ xuống, đổi thành phối đồ kiểu gì gì ... Ai muốn xem cái này chứ!"
Diệp Tuyền đi lên tâng đi dạo một chút rồi đi xuống, vừa khéo nhìn thấy màn hình máy tính bảng.
Ngô Phương bị bắt ở khách sạn, bị rất nhiều người nhìn thấy, nhưng không phải tội phạm nào cũng có thể lên hot search. Ngoài truyên thông địa phương ở tỉnh Tường, có thể người ngoài chưa biết gã là ai. Cho đến sáng sớm hôm nay, đột nhiên có người tổng hợp tin tức rồi tung lên, tin "Cha mẹ ép chết con gái để minh hôn bị bắt" trở thành chủ đề nóng hổi trên mạng, lập tức nhận được sự chú ý của mọi người. .
Du Tố Tố và paparazzi Lương Vũ đang thâm phàn nàn về hot search lần này, Lương Vũ phân tích, khi Ngô Phương còn làm chủ biên, gã luôn có nhiều đối thủ cạnh tranh hoặc có quan hệ không tốt với rất nhiều người, lần này tin tức vê Ngô Phương gần như không được bảo mật, chỉ cần thân thiết một chút sẽ biết ai đã tung tin, hoàn toàn chỉ đăng tin vì muốn bóp chết gã.
Hai vợ chồng Ngô Phương bị tống vào tù, danh tiếng chạm đáy. Mà Học viện Tân Đô - nơi đóng một vai trò quan trọng trong cái chết của Ngô Tiêu Nguyệt, cũng bị mọi người chú ý đến.
Hiệu trưởng đứng sau Học viện Tân Đô rất sốt ruột, vừa thấy tên bị réo trên hot search đã vội vàng mua thủy quân để tẩy trắng. Khi Diệp Tuyền tìm thấy, trên thanh tìm kiếm chỉ có một vài bài viết đặt câu hỏi linh tinh về học viện, những hot search khác đều là thổi phồng đạo đức giáo dục, còn lại là những bài viết ủng hộ phương pháp giáo dục của học viện: lòng hiếu thuận là phần không thể thiếu trong giáo dục.
Một đám người xấu làm loạn trên mạng.
Trước khi Diệp Tuyền trở về, những người còn sống ở Học viện Tân Đô vừa thoát khỏi cơn ác mộng, truyền thông chưa có cơ hội phỏng vấn họ, trên thanh tìm kiếm đều là những từ khóa thổi phồng Học viện Tân Đô, khá phô trương, dường như tất cả đều nói tốt về Học viện Tân Đô. Diệp Tuyền nhíu mày, cô nhắn tin cho Lương Vũ: [Hản là anh có cách liên hệ để mua hot search chứ?] Lương Vũ: [Có có, nhưng bên trên có người ép giá, giá chắc chắn rất cao. ]
Diệp Tuyên chậm rãi gõ chữ: [Tôi muốn mua mười hot search. ]
[Tiên không thành vấn đề. ]