Chương 269:
Chương 269:Chương 269:
Dưới âm khí bao phủ, tín hiệu trong núi hỗn loạn, Nghiêm Yên đã đổi sang điện thoại bằng giấy mà địa phủ cho bọn họ mượn tạm thời, tin tức mới nhất nhận được không gặp bất cứ trở ngại nào, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Nghiêm Yên dừng lại một chút, đưa bản phác thảo sơ bộ và trận đồ đã được phân tích sẵn cho Diệp Tuyền: "Cố vấn Diệp, mọi thứ đều phải cẩn thận. Chỉ cần cô nhấn nút này chúng tôi sẽ hoàn thành việc tấn công điểm cố định trong vòng một phút, đồng thời tiến vào núi hỗ trợ."
Nếu như Diệp Tuyền cũng thất bại, vậy thì tu sĩ bọn họ chỉ có thể tiến hành song song để làm suy yếu sức mạnh Tu tà, chiến đấu thêm một trận nữa.
"Ừm"' Diệp Tuyền quét mắt chọn trúng vị trí vào trận xong đã bỏ xuống. Lục Thiếu Chương im lặng đi theo cô, bóng người lóe lên, tám mặt Hán Kiếm đột ngột lóe lên, treo trên không trung.
Diệp Tuyền trở tay nắm lấy chuôi kiếm, bấm đốt ngon tay ném ra: "Đi đi, chúng ta lại phải làm "nhiệm vụ" rồi.
Đi xuyên qua tâng âm khí mờ ảo bao phủ đầu tiên, trận pháp duy trì bên ngoài cũng đã vỡ, nhưng phần lớn âm khí bao phủ bầu trời đêm, bước một bước giống như vừa chớp mắt trời đất đã thay đổi, trên núi Hoa Thần tối đen như mực, trăng sáng cũng biến mất khỏi bầu trời.
"Lại có người tiến vào! Cô ta đi vào là cửa tử? Ha, nếu như còn giống như những tên trước, vậy thì chúng ta vẫn phải bận rộn bày trận, để tránh việc bị hỏng chuyện lớn. Cô ta và trận pháp quân đội đưa tới cửa có gì khác biệt, đây là tên ngu xuẩn từ đâu tới thế, ha ha ha!"
Trong trận pháp che đi bóng dáng của đám Tu tà đang thấp giọng cười nhạo, trận kỳ vung lên, chỉ đợi Diệp Tuyên bước vào trận.
Diệp Tuyền bước lên trước, bước vào trận pháp, trong màn đêm đen nhánh đột nhiên có mấy đốm sáng lóe lên.
Diệp Tuyền bình tĩnh ngước mắt lên nhìn, bước chân cũng không dừng lại.
Vừa mới chạm phải trận pháp, một chùm linh lực đột ngột kéo căng, Diệp Tuyền đi về phía trước, có một loại áp lực cực lớn đè ép xuống khiến cho lồng ngực của Tu tà canh giữ trận pháp đột ngột cứng lại: "Sắp phá rồi? Làm sao có thể nhanh như vậy chứ!"
Còn chưa kịp phản ứng lại, từng lớp trận pháp ở tâng ngoài đã liên tiếp bị phá vỡ, Tu tà phun ra một ngụm máu, trước mắt đã có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo cưỡng chế phá trận đi vào.
"Chờ một chút... Cô ta là Diệp Tuyên! Người đánh bại quỷ, hàng phục Bạch Long - Diệp Tuyền!" Tu tà đã từng xuống núi hành tẩu cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt cách lớp sương mù nhàn nhạt là ai, lập tức biến sắc.
Tu tà nắm giữ điểm mấu chốt của trận pháp nghiến răng nghiến lợi, hắn ta có thể được phái tới canh giữ vị trí quan trọng như điểm mấu chốt này, tất nhiên cũng biết là kế hoạch của môn phái nhà mình. Lúc trước liên tục bị Diệp Tuyền phá vỡ kế hoạch, ép đến mức bọn họ không thể không rời khỏi tông môn trước, thù mới hận cũ đều dâng lên.
Mặc dù kiếm hồn Linh Long xuất thế đã thu hút sự chu ý của toàn bộ giới huyền học, nhưng năm nay có truyền thuyết của Diệp Tuyền, dùng thân phận của "con người”, lại càng khiến người ta động tâm hơn sau khi làm chủ được sức mạnh. Đồng môn bên cạnh hỗ trợ hắn ta duy trì trận pháp nhận ra được người tới là ai đã hoảng hết cả lên: "Chết rồi, chỉ còn có mấy bước nữa là cô ta sẽ tới đây rồi, chúng ta sẽ không bị Cục quản lý bắt đi chứ?"
Trong mắt Tu tà lóe lên một tia nóng bỏng, hắn giơ cờ lên lắc, một luồng ánh sáng đen lan ra, linh lực dao động đột ngột tăng mạnh. Tu tà lớn tiếng trấn áp sự hỗn loạn của bọn chúng: "Hoảng cái gì! Cô ta cũng chỉ có một mình mà thôi! Chúng ta mở linh mạch ra, có được sự duy trì của linh mạch thì mà không mạnh hơn lúc trước mấy lần chứ? Cô ta có thể làm được thì chúng ta cũng có thể! Uy lực của trận pháp do những tên phế vật ở cổng Thái An bày ra có thể giống với chúng ta sao? Cô ta muốn phá vỡ trận pháp của chúng ta, chắc chắn sẽ rất khó khăn, vừa nãy những người phá trận kia đau đớn như thế nào các người quên hết rồi à?"
"Kết trận kiếm Thái Thanh! Tôi duy trì linh mạch cho mọi người, không được để cô ta tiến vào!" Tu tà hét lớn: "Chưởng môn sắp thành công rồi, phái chúng ta sắp thành công rồi, chấn hưng huyền học, linh khí phục hồi, mở thiên lộ cho muôn đời, chúng ta nghĩa bất dung từ*"
*Không thể thoái thác
Đồng môn bình tĩnh lại, cầm kiếm lên kết trận, trên kiếm có những đoàn hắc quang sáng lên, cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào trong cơ thể, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy mình có thể dời non lấp biển nữa!
Đây là sức mạnh mà những năm nay bọn họ tu luyện khổ cực cũng không thể nào chạm tới được! Ở thời đại mạt pháp, chỉ có luyện khí sĩ tung hoành thiên hạ trong truyền thuyết mới có thể hô phong hoán vũ, thiên sư đạo môn trấn áp tà ma thiên hạ, lực lượng như vậy, quả nhiên là chỉ có kế hoạch của chưởng môn mới là đúng đắn!
Tiếng hét lớn dân dần nối thành một đường, âm thanh cuồng nhiệt đến mức thậm chí người ở bên ngoài sương mù cũng có thể lờ mờ nghe thấy: "Mở thiên lộ cho vạn thế, chúng ta nghĩa bất dung từ! Kiếm tới!"
Diệp Tuyền lười để ý tới những tên điên điên cuồng bị tẩy não này, cô bước từng bước vào trong trận pháp, từng lớp trận pháp cũng theo đó sụp đổ. Kiếm trận đã thành, một chút tia sáng sắc bén lóe lên, xông thẳng tới ngực của Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền cầm kiếm khẽ điểm, vừa vặn rơi vào trong trung tâm kiếm trận. Diệp Tuyên buông tay, Lục Thiếu Chương ở trong kiếm mở mắt ra, thân kiếm hơi động, từng chiêu kiếm khí bay ra, chỉ trong chớp mắt đã đánh gục những tên Tu tà đang xông tới.
Đám Tu tà tên nào tên nấy ấn lên cửa mạch hoảng loạn thất thố, mặt mũi vặn vẹo: "Sức mạnh của tôi! Đừng màt"
Bọn họ thậm chí còn không để ý tới việc kinh ngạc trước sức mạnh của Diệp Tuyền, cũng không để ý tới việc kiểm tra vết thương đau như đòi mạng của mình, toàn bộ đều chú ý tới linh lực của chính mình. Đã nếm thử mùi vị tuyệt diệu của sức mạnh dồi dào, đột nhiên yếu xuống, đến cả linh lực tu luyện lúc trước cũng nhanh chóng biến mất, điều này khiến bọn họ gần như điên dại, căn bản không có cách nào chấp nhận nổi.
Tu tà đứng ở điểm trọng yếu kinh ngạc nhìn những người khác thất bại ngã xuống, trận pháp vỡ nát vẫn đang tiếp tục, hắn không kìm được mà hổn hển: "Đáng chết, con chó của Cục quản lý sao lại đến nhanh như vậy chứ! Chẳng lẽ khí vận che giấu thiên cơ không có tác dụng sao?"
Cục quản lý bắt đầu tự điều tra từ trong nội bộ, sau khi phát hiện có vấn đề, gián điệp Tu tà xâm nhập vào đã vô dụng rồi. Tất nhiên, bọn họ cũng không rõ ràng trong việc địa phủ hợp tác với nhân gian, rốt cục đã điều tra được cái gì, có bao nhiêu lực lượng.
Trận pháp vỡ nát, sương mù cũng dần dần lui về phía sau, Nghiêm Yên dẫn theo đội ngũ dọc theo đó tiến lên đã nghe thấy một câu nói như vậy truyền ra. Trong thời điểm nghiêm túc như thế này cô ấy lại đột nhiên có chút muốn cười lên.
Nếu không phải Diệp Tuyền chỉ ra kế hoạch hợp tác, vậy thì quả thật là Cục quản lý phải điều tra rất lâu cũng không thể tra ra được đám Tu tà, nhưng...
"Đại nhân, thời đại thay đổi rồi. Các tu sĩ cũng nên học khoa học rồi."
Tu tà thở hổn hển, thế nhưng đến cả một ánh mắt Diệp Tuyền cũng không cho hắn, chớp mắt một cái đã đi tới trước mặt, từng chút linh lực của trận pháp đều sụp đổ, hắn cầm trận kỳ cũng không có tác dụng.
Lúc này hắn mới nhận ra, sức mạnh của Diệp Tuyền căn bản không thấp như bọn họ nghĩ.
Quá dễ dàng... Diệp Tuyền ung dung giống như không ở cùng một đẳng cấp với bọn họ, bất kể bọn họ có gia tăng linh lực như thế nào, ở trước mặt cô đều giống như giấy dán vậy, chỉ ung dung đi qua thôi cũng đã phá vỡ mọi trận pháp, chỉ như vậy mà thôi.
Trước và sau khi có được nguồn sức mạnh mới đều không khác gì với việc có một lớp giấy mỏng và có thêm một lớp giấy mỏng cả.
Sức mạnh như vậy... Sức mạnh như vậy thật sự có thể chiến thắng sao?
Tu tà ý thức được sự khủng bố, ngược lại trong mắt lại nổi lên sự tham lam điên cuồng.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà thế giới lại cho phép một người có sức mạnh to lớn đến như vậy, thế nhưng lại keo kiệt với bọn họ như vậy, chỉ cho bọn họ một con đường cụt như vậy!
"Cô có biết cô đang làm cái gì không? Chúng tôi sắp mở một thế giới linh khí dồi dào, cứu vớt thế giới mạt pháp, đến lúc đó các người đều được hưởng phước, tại sao phải lấy trứng chọi đá như vậy!"
Tu tà lớn tiếng gào thét, bước chân Diệp Tuyền đi vượt qua hắn đột nhiên dừng lại trong nháy mắt.
Nghe Tu tà luôn mồm nói mình đang giải cứu thế giới Diệp Tuyền bất giác xùy nhẹ một tiếng.
"Tôi đã gặp rất nhiêu người, bọn họ đều nói rằng mình đang giải cứu thế giới, thế nhưng lại là hiến tế máu thịt của người khác, coi mình cao hơn người khác, các người cũng như vậy."
Tu tà cười lạnh: "Đó sao có thể giống nhau được! Sự hy sinh bây giờ là vì một tương lai tốt đẹp, không thể nào có chuyện cải cách không đổ máu chứ! Bọn họ có thể biến thành sức mạnh của chúng tôi là niềm vinh dự của bọn họi! Bọn họ sắp được nhìn thấy thế giới linh khí dồi dào trong tương lai cùng với chúng tôi rồi, linh hôn chuyển sinh không tốt hơn cuộc sống bây giờ sao?"
Diệp Tuyên hờ hững nhìn hắn: "Tôi chỉ hỏi anh, nếu như người bị hiến tế là anh... Anh có đồng ý không?”
Tu tà chợt há hốc mồm cứng họng, dưới ánh mắt của Diệp Tuyền giống như một bí mật nơi sâu thẳm nhất trong lòng bị vạch trần.