Tiệm Ăn Khuya Giới Âm Dương (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270:

Chương 270: Chương 270:Chương 270:

Bí mật đó... Khiến hắn không có cách nào đối mặt.

Diệp Tuyền lười phí lời với hắn tiếp tục đi vê phía trước.

Cái cách không thể không đổ máu, nhưng đổ máu bắt đầu từ người cải cách chứ không phải là sự hy sinh của người khác!

Có lẽ có người thật sự sẽ tin lời của Tu tà, cùng nhau mưu toan "đại thế", nhưng tuyệt đối không phải là Diệp Tuyền.

Trong ngày tận thế vô tận, những tên điên cuồng hô khẩu hiệu "giết một người thành giặc, giết vạn người là anh hùng, giết hàng vạn người chính là thân!" Thật sự là có quá nhiều. So với những Tu tà trước mặt còn có sức kích động hơn, kiêu ngạo hơn, có lý tưởng vĩ đại hơn, nhiều không kể xiết.

Diệp Tuyền vào trận xong thì phát hiện sức mạnh của các tu sĩ phái Thái Thanh đột nhiên tăng mạnh.

Linh hồn là thứ vừa kỳ diệu vừa trân quý, số kiếp, mệnh cách, linh trí của bản thân con người chính là một loại tôn tại quan trọng. Từ xưa đến này đều có tà đạo âm thầm lấy hồn lấy người ra tu luyện hoặc luyện thuốc, nói trắng ra chính là bọn họ đang ăn thịt người để tăng sức mạnh của bản thân.

Bộ phận người lương thiện bị lợi dụng, ác ý biến thành chất nuôi dưỡng tăng cường cho tư tưởng xấu xa, một người ăn thịt hai người, nghiền ép vô cùng sạch sẽ.

Nếu như tà niệm long mạch có thể thành công, tự nhiên cũng sẽ có vô số máu thịt bị tạo ra mấy tên cường giả đủ để chấn động thế giới. Kế hoạch thì rất tốt, nhưng Diệp Tuyền không thích.

Tu tà chỉ bị liếc nhìn một cái thôi thế nhưng sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh. Hắn thất hồn lạc vía khó khăn lắm mới tỉnh táo lại thì đã nhìn thấy Diệp Tuyền vượt qua hắn tiếp tục đi vào trong trận pháp, những tiếng mắng chửi giận giữ truyền ra từ những điểm mắt trận bị phá vỡ.

"Cô, cái đồ tà ma ngoại đạo này, đừng học ngăn cản đại sự của chưởng môn!

Đúng vậy, còn có chưởng môn.

Tu tà nghe ra là trưởng lão nội môn chạy tới, lại bắt đầu có lý chẳng sợ nói: "Cho dù tôi thật sự là kẻ ác, đợi chúng tôi che chở cả thế giới này, vậy thì há chẳng phải là đại công đức sao? Bỏ đồ đao xuống lập tức thành phật, cô chưa từng nghe qua sao?”

Diệp Tuyền búng chuôi kiếm, đại sĩ tu đạo thật sự là quá xiêu vẹo, không thể nói lại được liền lôi kinh Phật ra.

"Bỏ đồ đao xuống... Lập tức thành Phật?" Diệp Tuyên chậm rãi đọc lại một lần nữa, bước chân đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại.

Trong lòng Tu tà vui mừng, chỉ cảm thấy có thể giữ chân Diệp Tuyền, lập tức âm thâm đưa tin cho đồng môn chuẩn bị ra tay, trên miệng đáp lại: "Tất nhiên!"

Diệp Tuyền mặt không biến sắc ngước mắt lên nhìn quanh trận pháp, núi rừng che giấu đi, trên đường toàn là bóng quỷ trùng trùng điệp điệp.

Đối mặt với toàn lực đánh lén bên trong trận, Diệp Tuyên khẽ thở dài một tiếng: "Vậy ngươi cầm đồ đao lên, đã hỏi qua bọn họ chưa?"

Một tiếng thở dài vừa dứt, giống như núi sao băng rơi xuống từ trong miệng của Diệp Tuyền, chỉ trong nháy mắt bầu trời đã tràn ngập cuồng phong.

Gió bão cuồn cuộn cùng với vô số tiếng xé toạc sắc bén, áp đảo cả tiếng quỷ khóc sói tru khắp bầu trời!

Đùng đoàng!

Lấy Diệp Tuyền làm điểm khởi đầu, mặt đất trước mặt cao hàng trăm mét đang rung chuyển, trận pháp liên tục bị phá vỡ. Những Tu tà đứng trong mắt trận đều hoảng loạn không biết phải làm sao, trận pháp vững như bàn thạch của bọn họ yếu đuối mỏng mảnh như cánh ve sầu vậy, chỉ trong nháy mắt đang nổ tung thành linh quang đầy trời.

Lời vừa dứt trời đất đã lay động!

Diệp Tuyên đã không còn kiên nhẫn từ từ vào trận, ra tay tàn nhẫn. Trường kiếm của Lục Thiếu Chương bay lên, cố định những linh hồn bị giam trong trận pháp, loại bỏ những thứ cản trở tay chân cô.

Những Tu tà trong trận gần như đều bị sóng âm thanh của một câu nói áp đảo, những Tu tà trưởng lão sắp đánh trúng Diệp Tuyên bay ngược ra ngoài, kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt. Cho dù liên tục nâng cao đánh giá về sức mạnh của cô, nhưng không nghĩ tới, vẫn là đánh giá thấp cô rồi!

Giờ phút này, suy nghĩ của ông ta lại trùng hợp với Tà tu vừa nãy.

—— Đây thật sự là sức mạnh mà thế giới này có thể có sao?

Đừng nói là là tu sĩ thời đại mạt pháp, Tu tà trưởng lão phun ra một ngụm máu, vươn tay về phía linh lực vỡ nát, mở khóa tĩnh mạch bị khóa ra, nhanh chóng hấp thu ác niệm ở xung quanh.

Những sợi linh khí đan chéo nhau được bao phủ bởi một màu đen nhàn nhạt, sự xói mòn không hề tham lam mà dần lan rộng bên trong trận pháp, nhìn thì tưởng chừng như vô hại thế nhưng nó dừng ở mắt trận có linh lực thịnh vượng nhất trong trận pháp và bắt đầu chính là ăn mòn.

Có lẽ thứ ăn mòn chính là "con mồi" tiến vào trong trận pháp, cũng sẽ là "thợ săn" trong trận pháp.

Ông ta biết nhiều hơn so với những đệ tử trong tông môn, cho dù có thể là uống rượu độc giải khát thì ông ta cũng không quan tâm được nữa.

Trên người Tu tà trưởng lão có thêm một bóng đen, ông ta mượn sức mạnh của ác niệm tăng lên trong nháy mắt, đến cả dũng khí tiến lên chiến đấu cũng không có, sợ chết khiếp bò lên trên.

Núi Hoa Thần không cao, đỉnh núi có xây một ngôi miếu Hoa Thần, theo truyền thuyết địa phương thì Hoa Thần che chở cho trăm hoa đua nở, mưa thuận gió hòa, những người tới đây cầu duyên nối nhau không dứt.

Đêm khuya cửa miếu mở toang ra, không đèn không lửa, nhìn qua cửa có thể nhìn thấy những bức tượng và các tác phẩm điêu khắc mờ ảo của ngôi miếu, hơn nữa còn lộ ra một cỗ âm u lạnh lẽo kỳ lạ.

Tu tà trưởng lão cũng không dám bước vào, ở cửa dẫn động linh lực hét lớn: 'Chưởng môn! Cầu chưởng môn xuất thủ!"

Toàn bộ trận pháp chấn động chưa từng dừng lại, Diệp Tuyền vừa dứt một tiếng, toàn bộ sóng âm cuộn ngược lên trên không theo lẽ thường, từ một góc vỡ của trận pháp nhanh chóng lan rộng khắp cả ngọn núi.

Lúc Tu tà trưởng lão chạy lên trên núi, khói bụi cuồn cuộn do sóng âm cuốn tới cũng lao theo ngay đằng sau, mắt thấy đã sắp biến thành một làn sóng lớn và tóm lấy ông ta. "Phế vật." Giọng nói trầm thấp vang lên từ trong ngôi miếu yên tĩnh.

Tu tà trưởng lão bị mắng cũng không bất mãn, mà ngược lại mặt mũi phấn khởi.

Những làn khói bụi khổng lô đột nhiên đổ ập xuống trước miếu, mưa bão dâng trào, sương mù xám xịt trên núi Hoa Thần bị một kẽ hở xuyên qua, ánh trăng khẽ chiếu sáng.

Sóng âm lên đến đỉnh núi đã là âm đuôi, một dòng nước đen chảy từ trong miếu ra, nhanh chóng trừ khử một trận sóng lớn. Trông có vẻ như đặc biệt dễ dàng.

Tượng thần đột nhiên thay đổi phương hướng, cửa nhỏ sau lưng mở ra, bất chợt có một người đi ra.

Chẳng biết từ lúc nào mà pho tượng thần đã bị đào rỗng, người được thờ biến thành một "người" ở bên trong. Trong nháy mắt cửa nhỏ mở ra có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong có một chiếc quan tài đen nhánh, dòng nước đen đang chảy ra từ bên trong đói!

Đó là, quan tài gỗ mà ác niệm tụ tập!

Người đi ra có mái tóc đen nhánh, trông như vẫn đang tuổi trung niên, hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu tím mà chỉ có những thiên sư đương thời chỉ có thể mặc trong những nghi lễ lớn như tế trời, lạnh nhạt nhìn xuống, nhìn thấy Diệp Tuyền đang đi từ đường núi lên.

"Tiểu bối phương nào mà lại bướng bỉnh như vậy?"

Điều bất ngờ là vị trưởng môn cùng lứa với phái Thái Thanh và lão thiên sư Lục Bách Linh kia.

Nghe nói chưởng môi phái Thái Thanh đóng cửa tu luyện hàng năm, cũng có truyền thuyết là tu vi của ông ta không đủ, vì để sống lâu hơn chỉ có thể ngủ say. Nhưng bây giờ xem ra, ông ta còn trẻ hơn lão thiên sư rất nhiều.

Chưởng môn áo bào tím nhìn ra ngoài, đến cả trưởng lão chạy tới báo tin cũng ngất lịm đi dưới áp lực mạnh mẽ, toàn bộ ngọn núi đều bị áp đảo, không có ai có thể dùng.

Ông ta chán ghét nhìn những đệ tử trong tông môn đến cả chút chuyện nhỏ như thế này cũng không thể ứng phó được, ông ta phẩy tay áo: "Bỏ đi, nếu như đã tỉnh lại rồi, vậy thì bắt đầu đi."

Bầu trời sao sáng choang, sáng đến mức tạm thời lu mờ cả ánh trăng sáng!

"Để tinh quân trừng phạt sự vượt quyền dốt nát của các ngươi."

Chưởng môi Thái Thanh theo bước chân của vua Vũ, toàn bộ sức mạnh của núi Hoa Thần đã được tu luyện nhiều năm nay dần nổi lên, bọn họ đã hoàn toàn biến cả ngọn núi thành pháp đàn rồi.

"Âm dương vi đạo, nghịch chuyển thất tinh, mời tinh quân!"

Ngay khi Hoa Thần Sơn di chuyển, ở nơi gần "Long mạch" được phát hiện trên nước Đại Hạ, những người trong Cục Quản lý đang làm công tác thống kê đều kinh ngạc khi phát hiện linh lực đang tăng lên nhanh chóng.

"Không, không đúng! Mọi người rút lui, bên trong có ác niệm! Hãy bình tĩnh tập trung, đừng để ác niệm lợi dụng!"

Trên Hoa Thần Sơn, Diệp Tuyên cầm trường kiếm bay về, liếc nhìn bầu trời đầy sao sáng ngời, ánh trăng mờ ảo, sao sáng lấp lánh. Sau khi cô hít một hơi, các vì sao lần lượt mờ đi, chỉ còn lại chòm Thất tinh Bắc Đẩu là tỏa sáng rực rỡ.

Thất tinh tỏa sáng rực rỡ, nhưng ở phía bên ngoài ánh sáng rực rỡ của chòm Thất tinh, có một vòng tròn mờ mịt màu xám đen u ám. Hai ngôi sao phụ của Thất Tinh hoàn toàn vô hình, bóng tối giống như một lỗ đen treo lơ lửng trên bầu trời.

"Bắc Đẩu lớn nhất đã chết, Nghịch âm Thất Tinh phát ra ác niệm, hiến tế ác tinh tà niệm để thành lập âm Long Mạch..." Cục diện trên toàn quốc đã được phát động và Diệp Tuyền trong nháy mắt hiểu được những kẻ tu luyện tà ác của Thái Thanh phái chuẩn bị làm gì.

Chưởng môn Thái Thanh phái nghe vậy, kinh ngạc nói: "Tiểu bối thật sáng suốt. Chúng ta đã tính kế trăm năm, thành công trăm năm có thể tựu trong một ngày!"
Bình Luận (0)
Comment