Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116 - Bánh Trung Thu Da Tuyết 16

Chương 116 - Bánh trung thu da tuyết 16
Chương 116 - Bánh trung thu da tuyết 16

Ai biết được nữ sinh đối diện thấy sau khi anh ta vén tóc, cả mặt đều nhăn lại: "Eo gay thế."

Văn Vũ Hàng sau khi nghe nữ sinh nói xong, bắt đầu có chút khó tin, nhưng sau khi nhìn thấy được biểu tình nghiêm túc của đối phương xong, mới biết là đối phương nói thật.

Triệu Tư Kì lại nói:"Anh phục vụ còn đẹp trai hơn anh, anh không có khí chất như anh ấy, thì đừng học làm tổng tài bá đạo được không. Hơn nữa, anh nghĩ rằng anh cho tiền, là có người nhường chỗ cho anh sao?"

Sau khi Văn Vũ Hàng nghe thấy lời nói của Triệu Tư Kì, cười nhạt không ngừng: "Không có đồ gì không mua được bằng tiền, nếu như không mua được, đó là vì tiền không đủ nhiều."

Văn Vũ Hàng bước đến trước mặt người xếp hàng sau Triệu Tư Kì, nói: "Em gái, tôi cho em tiền, em có thể nhường vị trí của em cho tôi không?"

Đinh Lâm lắc đầu: "Xin lỗi anh, không nhường cho anh được. Bé mập nhà tôi đang chờ bánh trung thu đâu. Tiệm ăn Bạch Ký là chỗ tôi tin tưởng duy nhất cho bé mập nhà tôi ăn đấy."

Mắt của Văn Vũ Hàng ngày càng mở to, sau khi nghe thấy tiếng cười của Triệu Tư Kì, cảm giác mặt có chút đau đớn, thế là đi đến trước mặt người đứng ngay đằng sau.

"Ông à, ông nói giá đi, bao nhiêu tiền thì ông có thể nhường chỗ của ông cho cháu?'

Ông Tô chống gậy, giống như vô ý thể hiện ra sức mạnh ở cổ tay, quay ra nói với con trai của mình: "Con à, cậu ta muốn cướp chỗ của cha."

Tô Kiệt một mặt nhẫn nại nhìn ông Tô, nói với Văn Vũ Hàng: "Xin lỗi, chúng tôi cũng phải xếp hàng rất lâu mới tới được chỗ này, không thể nhường chỗ cho anh được. Tôi với cha tôi vô cùng thích ăn bánh trung thu của tiệm này, quả thực không thể bỏ được sự yêu thích, hy vọng anh hiểu cho."

Văn Vũ Hàng nhìn Tô Kiệt, đột nhiên cảm thấy đối phương rất quen mắt, sau khi vắt óc suy nghĩ, một ánh sáng xoẹt qua trong não.

Đây không phải là Thương mại khoa học Tân Quý của Hải Thị sao?

Anh ta từng được mẹ dắt đi xem thương hội của Hải Thị, xa xa thấy qua Tô Kiệt.

Đối phương với cậu nhị phú đại ngồi dưng ăn hàng như anh ta không giống nhau, tuy chỉ mới có hơn ba mươi tuổi, nhưng chỉ dựa vào tay trắng dựng nghiệp, đã là một người có danh tiếng trên bảng tài phú rồi

Anh ta không ngờ ở trong một tiệm ăn bé tí như thế này lại có thể gặp được một nhân vật lớn như thế.

Văn Vũ Hàng nghĩ đến những lời vừa nói với ông Tô, mặt cứ như bị nhuộm màu, lúc trắng, lúc xanh, lúc đỏ.

Văn Vũ Hàng quay về, chỉ có thể yên phận đi xuống cuối cùng xếp hàng.

Chờ cho đến khi đến lượt anh ta, lúc đối diện với Kỷ Tử Hoài. Anh ta khôi phục lại tâm lý, lại hắng giọng, muốn giới thiệu một phen bản thân chính là fan cứng của anh ấy.

Văn Vũ Hàng hắng giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi cảm thấy anh chắc chắn sẽ nhớ ra tôi, tôi chính là “Văn W”.”

“Văn W” là một thổ hào trứ danh, có tiếng là người thích rải tiền, ở trang web Danmaku vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần điểm mặt các fans lớn bên trong trang web Danmaku, “Văn W” luôn cầm cờ đi trước. Bất kể là chủ streamer lớn hay chủ streamer nhỏ đều hy vọng anh ta ở trong phòng phát sóng trực tiếp lâu hơn, dẫu sao đối phương chính là thổ hào có tiếng, nhìn vừa mắt một chủ streamer là đập mấy chục vạn mấy chục vạn, giống như tiền không phải tiền.

Ban đầu Văn Vũ Hàng còn tưởng rằng sau khi Kỷ Tử Hoài nhìn thấy anh ta sẽ cực kỳ vui vẻ, kết quả Kỷ Tử Hoài nghe anh ta nói xong, trái lại vẻ mặt rất mờ mịt: “Văn W gì cơ, anh đang nói cái gì vậy?”

Văn Vũ Hàng hết sức kinh ngạc: “.......” Sao còn có người không biết ID của anh ta?

“Tôi là người đứng đầu bảng quà tặng trong phòng phát sóng trực tiếp của anh, đã từng tặng cho anh món quà mấy chục vạn, vậy anh đã nhớ được chưa?”

Nhưng mà Kỷ Tử Hoài vẫn không nhận ra Văn Vũ Hàng. Kỷ Tử Hoài đến chuyện mình có bao nhiêu fans cũng chưa từng chú ý tới.

Chứ đừng có nói là chú ý fans của mình tên gì. Lúc Văn Vũ Hàng tặng quà anh ấy lịch sự mà nói lời cảm ơn, sau đó cũng ném chuyện này sang một bên, hoàn toàn không có nhớ người đầu bảng tên là gì.

“Vậy mà đến cái này anh cũng không biết?” Văn Vũ Hàng không khỏi tức giận, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Kỷ Tử Hoài, cảm giác mình đấm một quyền vào bông, giống như bóng bay bị chọc thủng rồi xì khí.

Đó không phải là lần đầu tiên anh ta biết người này kỳ lạ, từ sau khi đối phương từ chối lời mời của anh ta, anh ta nhận ra sự khác lạ của người này, cùng so sánh với việc từ chối gia nhập làng giải trí và nằm dài kiếm tiền, không nhớ tên fans thổ hào của mình thật sự có vẻ ít bất bình thường hơn.

“Trước kia tôi từng mời anh ký hợp đồng với công ty nhà tôi.”

Lúc này Kỷ Tử Hoài cuối cùng cũng nhớ ra, dù sao lúc ấy đối phương bám theo anh ấy rất lâu, Văn Vũ Hàng khó chơi làm cho Kỷ Tử Hoài nhớ rõ anh ta. Anh ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, tò mò hỏi: “Không phải lúc ấy anh nói, nếu tôi từ chối anh, anh sẽ không bao giờ đến phòng phát sóng trực tiếp của tôi nữa, anh sẽ không bao giờ tặng quà cho tôi nữa sao?”

Bình Luận (0)
Comment