Lúc đó Văn Vũ Hàng buồn phiền vì nếp nghĩ của Kỷ Tử Hoài, cảm thấy anh ấy không biết tốt xấu, trong cơn tức giận đã nói ra những lời tuyệt giao giống như cậu học sinh tiểu học nói với bạn bè cùng trang lứa.
Sau khi nói xong những lời này, mặc dù anh ta lén lút quan sát trong nhóm fans, nhưng mà đúng là anh ta không vào trong phòng phát sóng trực tiếp của Kỷ Tử Hoài nữa, cũng chưa từng tặng quà cho đối phương, không hề làm trái với lời nói khi ấy.
Nhưng mà hôm nay, mặc dù không tính là anh ta nuốt lời, nhưng mà anh ta lại làm ra một chuyện còn nghiêm trọng hơn cả nuốt lời…… anh ta chủ động tới gặp Kỷ Tử Hoài.
Sau khi ngộ ra, sắc mặt của Văn Vũ Hàng tái mét: “........”
Văn Vũ Hàng lau mặt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Trước tiên đừng nói với tôi mấy điều này. Lần này tôi đến là muốn hỏi anh, vì sao lại từ bỏ công việc livestream tới tiệm cơm này làm nhân viên phục vụ? Chẳng lẽ bà chủ là họ hàng của anh?”
“Không phải.” Kỷ Tử Hoài lắc đầu: “ Trước đây tôi và bà chủ không quen biết nhau.”
Lúc này, người phía sau Văn Vũ Hàng nhìn thấy anh ta không mua đồ ăn, lại còn lên bắt chuyện với nhân viên phục vụ, có hơi bất mãn.
Anh trai đứng đằng sau Văn Vũ Hàng không vừa lòng nói: “Anh là người quen của nhân viên phục vụ sao? Anh trò chuyện với anh ta lâu như vậy chẳng lẽ là muốn mau thêm mấy cái bánh trung thu? Thật tâm cơ.”
Anh trai chưa nói dứt lời, một lời này ngay lập tức khiến cho toàn bộ mọi người cảnh giác, không ít người vốn chỉ biết nhìn chằm chằm vào nhà bếp, háo hức chờ bánh trung thu ra lò. Sau khi nghe anh trai này nói vậy, bọn họ đều nhìn về phía Văn Vũ Hàng với ánh mắt đề phòng.
“Nếu anh dựa vào mối quan hệ mua thêm mấy chiếc bánh trung thu, tương ứng với số lượng của chúng tôi sẽ giảm đi mấy cái. Không có quan hệ, thì không có đau thương.”
Trong khi một số người cảm thấy cách Văn Vũ Hàng dựa vào mối quan hệ mua bánh trung thu là không đúng, không ít khách hàng lại có suy nghĩ trái ngược với bọn họ.
Nếu nói có mối quan hệ là có thể mua thêm bánh trung thu, bọn họ cảm thấy mối quan hệ của họ và Kỷ Tử Hoài là tốt nhất trên đời.
“Tiểu Kỷ, cô chính là khách hàng lâu năm của tiệm, mặc dù cháu chỉ mới tới tiệm được ba ngày, nhưng mà đúng là cô đã nhìn cháu trưởng thành. Cho cô thêm hai cái bánh trung thu cũng không quá đáng phải không?”
“Trên tôi có một người mẹ 50 tuổi, dưới có một cô em gái hai tuổi. Sắp đến Tết Trung Thu, tôi không có gì để tặng cho người thân, ngoài bánh trung thu của Tiệm cơm Bạch Ký ra. Nếu tôi có thể mua được bánh trung thu ở Tiệm cơm Bạch Ký, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ đến phát khóc. Cậu nhân viên phục vụ, nhân lúc bà chủ không có ở đây cậu bán cho tôi mấy cái đi.”
Nhưng mà Kỷ Tử Hoài trực tiếp từ chối vị khách kia: “Không được, số lượng bánh trung thu là do bà chủ quyết định, tôi không thể thay đổi.”
Không cần biết khách hàng khổ sở thế nào, Kỷ Tử Hoài vẫn là dáng vẻ công chính nghiêm minh, hoàn toàn không châm chước đường sống.
Quá cố chấp, một cái bánh trung thu cũng không cho!
Trên mặt vị khách hàng bị từ chối không ngừng cười mỉa, bắt đầu nhớ nhung Bạch Nhất Nặc.
Bởi vì trước đây lúc bọn họ nài nỉ, người có tính cách dịu dàng như Bạch Nhất Nặc thỉnh thoảng sẽ bị bọn họ thuyết phục, sẽ lấy một ít hàng tồn cất trong kho bán cho bọn họ. Nhưng mà Kỷ Tử Hoài là một bộ não bảo thủ, Bạch Nhất Nặc bảo anh ấy đi hướng đông, anh ấy sẽ không bao giờ đi về hướng tây, Bạch Nhất Nặc không bảo anh ấy có thể cân nhắc bán nhiều hơn một ít, anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý với người khác.
Văn Vũ Hàng nghe bọn họ nói xong, cảm thấy rất buồn cười, nói: “Tôi tới nơi này cũng không phải để mua bánh trung thu, bánh trung thu có gì ngon chứ? Huống chi là bánh trung thu do cửa tiệm bé thế này làm, ăn sẽ càng không ngon.”
Vị khách hàng đứng sau thấy thế, hai mắt sáng lên: “Vậy anh mau đi đi, nhường vị trí đó cho chúng tôi.”
Lúc đầu Văn Vũ Hàng không để bụng tới bánh trung thu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không thể chờ đợi được của vị khách kia, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Làm sao mà từ trên xuống dưới Tiệm cơm Bạch Ký này, từ trong ra ngoài đều có dáng vẻ kỳ quái, anh ta chưa từng nhìn thấy nhiều người chung tình với một chiếc bánh trung thu đến vậy.
Lúc này Kỷ Tử Hoài lên tiếng nhắc nhở: “Nếu anh đã nói không mua gì, thì mời anh rời khỏi hàng. Nếu có gì muốn nói, chờ sau khi tôi tan làm lại đến tìm tôi.”
Văn Vũ Hàng vừa định nhấc chân rời khỏi hàng, nghĩ mình đến là vì nói chuyện với Kỷ Tử Hoài, đến cả thời xếp hàng cũng lâu như vậy, không mua được thứ gì,
Chẳng phải là lãng phí thời gian của mình sao. Với lại những người phía sau đều đang háo hức chờ đợi anh ta rời đi, vì vậy Văn Vũ Hàng dừng bước, trong ánh mắt thất vọng của những người đứng sau, mua vài chiếc bánh trung thu.