Văn Vũ Hàng cảm giác như mình đánh được một lúc thì thắng trận, cầm theo bánh trung thu tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong lòng anh ta ngập tràn sự khinh thường, sau đó từ từ lấy một chiếc bánh trung nhân thịt từ trong túi ra: “Bánh trung thu có gì……..”
Bình thường anh ta thường hay đi lêu lổng với đám bạn tồi, suốt ngày cơm ngon rượu say, đã từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, kể cả loài cá quý hiếm được vận chuyển bằng đường hàng không nước ngoài, trong nước dù có ra giá trên trời cũng không có người bán. Giá cả không đắt, đồ ăn không có hương vị đặc sắc anh ta cũng không chạm vào. Anh ta hoàn toàn không để bánh trung thu bình thường vào mắt, chứ đừng nói là bánh trung thu của một tiệm cơm nhỏ làm.
Nhưng khi nhìn thấy toàn bộ diện mạo của bánh trung thu nhân thịt, tiếng nói chuyện của anh ta không khỏi dừng lại một chút.
Bởi vì bánh trung thu nhân thịt trong tay anh ta thật sự quá đẹp
Bánh trung thu nhân thịt trắng như tuyết, không bám bụi bặm, sạch sẽ đến mức không thể tin. Lúc Vãn Vũ Hàng nhìn thấy chiếc bánh trung thu nhân thịt này, ngón tay không khỏi nhúc nhích, có hơi sợ thứ trên tay mình sẽ làm bẩn chiếc bánh trung thu nhân thịt này.
Sau khi cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, anh ta mới ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn, bởi vì anh ta hoàn toàn không dùng tay cầm, mà là cầm chiếc bánh trung thu nhân thịt qua bao bì.
Anh ta không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu thận trọng của mình, liếc nhìn xung quanh, phát hiện mọi người xung quanh đang vùi đầu vào đồ ăn, hoàn toàn không để ý tới anh ta, mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Văn Vũ Hàng cảm thấy chiếc bánh trung thu nhân thịt này làm mình ngu đi, bèn hung hăng cắn một miếng bánh trung thu nhân thịt.
Vỏ bánh trung thu nhân thịt được nướng lên, giòn rụm, đồng thời không thể thiếu độ mềm xốp. Bánh trung thu nhân thịt có vẻ ngoài tròn vo, giống như một ánh trăng đầy đặn, đó là bởi vì bên trong bánh có đầy đủ nhân thịt, cắn một miếng thì nước thịt nóng hổi sẽ trào ra. Nhân thịt chính là linh hồn của chiếc bánh trung thu, tươi non nhiều nước, vô cùng dịu ngọt và thơm ngon.
Cho tới bây giờ Văn Vũ Hàng chưa từng nếm thử thịt lợn ngon như vậy
Vốn dĩ anh ta không hề ôm không bất kỳ hy vọng nào với chiếc bánh trung thu nhân thịt này, dù sao mọi người đều biết, hương vị của món ăn bị giới hạn bởi nguyên liệu. Nguyên liệu làm bánh trung thu nhân thịt chỉ có thịt lợn, bột mì và các nguyên liệu nấu ăn thông thường, dù tài nấu nướng của người đầu bếp có tốt đến đâu, cũng khó có thể bù đắp được những khiếm khuyết bẩm sinh của nguyên liệu với nguyên liệu nấu ăn cao cấp.
Nhưng mà hương vị của chiếc bánh trung thu nhân thịt này vượt xa những nguyên liệu thông thường, hương vị cao cấp đến mức khó tin. Thịt lợn tươi ngon, lớp vỏ giòn tan, dù là về mùi vị, hay là về khẩu vị, đều đạt tới tỷ lệ tuyệt vời, khiến người ta mê mẩn hương vị này chỉ trong một miếng.
Ban đầu Văn Vũ Hàng không hề để tâm tới bánh trung thu nhân thịt, nhưng mà sau khi ăn một miếng thì không thể không ăn miếng thứ hai, hoàn toàn không dừng lại được, chỉ đến khi ăn hết bánh trung thu nhân thịt trong tay, anh ta mới lấy lại tinh thần.
……………………
Tám giờ tối, đã đến giờ đóng cửa, khách hàng trong tiệm vẫn không ít đi, Kỷ Tử Hoài đành phải đợi đợt khách cuối cùng ăn cơm xong mới đóng cửa.
Văn Vũ Hàng đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được Kỷ Tử Hoài tan làm, vì vậy đi tới chỗ Kỷ Tử Hoài.
Sau khi Bạch Nhất Nặc làm xong bát phở gà cuối cùng, đi ra từ trong nhà bếp. Bởi vì đây là phần ăn cuối cùng trong ngày hôm nay, cho nên cô không gọi Kỷ Tử Hoài vào nhà bếp bưng đồ ăn ra nữa, mà tự mình mang ra ngoài.
Kỷ Tử Hoài nhìn Văn Vũ Hàng đang đi về phía mình, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, không có lý do nào khác, vị fan hâm mộ này để lại cho anh ấy một kỷ niệm sâu sắc là rất khó đối phó, anh ấy hoàn toàn có thể đoán được lát nữa sau khi gặp anh ấy đối phương sẽ nói cái gì, không có gì ngoài “Anh nhất định phải ký hợp đồng với công ty nhà tôi” “Với nhan sắc của anh, ở giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng”.
Kỷ Tử Hoài có chút bối rối, không biết nên tiếp đón Văn Vũ Hàng như thế nào. Suy cho cùng, diễn xuất chưa bao giờ là mục tiêu sống của anh ấy, mọi việc đối phương làm đều là vô ích.
Kỷ Tử Hoài nhìn Văn Vũ Hàng đang đi về phía mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ làm sao có thể thuyết phục Văn Vũ Hàng từ bỏ cố chấp với mình.
Lúc Văn Vũ Hàng chuẩn bị đi tới trước mặt anh ấy, Kỷ Tử Hoài thương lượng: “Anh đừng cố gắng làm vậy nữa……..”
Nhưng mà điều Kỷ Tử Hoài không ngờ tới chính là, sau khi đối phương nghe thấy lời nói của anh ấy, hoàn toàn không có chút phản ứng gì, đôi mắt cứ nhìn về phía trước, bước chân không ngừng tăng tốc.
Kỷ Tử Hoài nghi ngờ quay đầu lại, thấy Văn Vũ Hàng đi tới trước mặt Bạch Nhất Nặc.
Đôi mắt của Văn Vũ Hàng phát sáng, biểu cảm tha thiết, nói với Bạch Nhất Nặc ở trước mặt: “Cô nhất định phải ký hợp đồng với công ty nhà tôi, với nhan sắc của cô, ở giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Bạch Nhất Nặc đang bưng bát canh gà: “.........”
Vẻ mặt Kỷ Tử Hoài ngỡ ngàng: “..........” Thì ra bọn họ đã không còn thỏa mãn với việc cướp chén cơm nữa, mà trực tiếp tới cướp bà chủ.