Bà Lý hoàn toàn không thèm nhìn vào miếng bánh trung thu da tuyết trước mặt mình, trái lại cứ luôn nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết. Tư Tuyết nhìn chăm chú bánh bánh trung thu da tuyết trong cái đĩa trước mặt, một tiếng cũng không nói.
Xem ra bà Thịnh quả nhiên không thích cái bánh trung thu da tuyết này.
Bà Lý đắc ý nở nụ cười: "Bà Thịnh, nếu bà không thích cái bánh trung thu da tuyết này, tôi thay mặt bà Từ xin lỗi bà, dẫu sao bà ấy là người ở ngoài tới, không hiểu sở thích của bà…"
Bà Lý không ngừng luyên thuyên, nhìn mẹ Từ ở đối diện bị bà ta nói đến mức sắc mặt càng ngày càng kém, tâm tình càng tốt hơn.
Ai ngờ đương lúc bà ta vừa nói xong, Tư Tuyết nhìn cái bánh trung thu da tuyết ở trước mắt nói: "Tôi không hề không thích cái bánh trung thu da tuyết này, cái bánh trung thu da tuyết này rất đẹp."
Thậm chí Tư Tuyết còn cầm bánh trung thu da tuyết lên, cách bao đóng gói liên tục quan sát cái bánh trung thu, ánh mắt chưa từng rời khỏi cái bánh trung thu da tuyết, rõ ràng có thể nhìn ra được vẻ nhiệt tình hơn nhiều so với bánh Cheesecake Lava.
Bà Lý :"???"
Ánh mắt của Tư Tuyết cuối cùng rơi vào trên hoa văn dễ khiến người ta chú ý nhất của bánh trung thu: "Riêng cái hoa văn hoa hồng này lấy ra cũng có thể làm thành một bức tranh rồi, người thiết kế ra cái bông hoa hồng này rất có trình độ. Chẳng qua là người điêu khắc khuôn đúc làm không tốt, có một vài chi tiết làm quá thô ráp rồi. Nếu có thể tìm được một thợ điêu khắc càng giỏi hơn, độ hoàn thiện của hoa văn này sẽ càng cao hơn, càng thêm cảnh đẹp ý vui."
Tư Tuyết là giáo sư học viện nghệ thuật Hải Đại, theo học các bậc thầy hội họa, năng lực giám định và thưởng thức hiển nhiên không tầm thường.
Nghe thấy Tư Tuyết nói như thế, mấy người phụ nữ giàu có khác bất kể là nhìn ra hay không nhìn ra, đều nhao nhao phụ họa theo.
Thấy mầm biết cây, trong lòng Tư Tuyết đối với trình độ quốc họa của người thiết kế hoa văn này đưa ra đánh giá rất cao, đáy lòng không nén được sinh ra rất nhiều ấn tượng tốt, nhìn mẹ Từ nói: "Bà mua cái bánh trung thu này ở đâu vậy?"
Mẹ Từ vốn dĩ xấu hổ vô cùng sau khi nghe thấy lời nói của Tư Tuyết, lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tôi mua ở một cửa tiệm gần nhà."
Tư Tuyết nghe thấy lời của bà ấy, thốt lên rằng: "Quả nhiên nhân gian không thiếu người tài."
Bà Lý lúng túng cười cười: "Trông đẹp mắt thì không nhất định đại biểu rằng nó ngon, nói không chừng chỉ được cái mẽ bên ngoài thôi."
Tư Tuyết nhìn bánh trung thu da tuyết vị kem trứng trước mặt, bánh trung thu da tuyết vị kem trứng trắng tinh như ngọc, không nhiễm bụi trần, khiến người khác có hơi không nỡ phá hỏng nó.
Tư Tuyết vốn dĩ chuẩn bị thưởng thức thêm một lát nữa, quyết định trước tiên không ăn. Đang lúc khi bà ấy chuẩn bị đặt bánh trung thu da tuyết xuống, cùng với động tác di chuyển bánh trung thu của bà ấy, bánh trung thu da tuyết tỏa ra một mùi hương lạnh nhàn nhạt.
Bánh trung thu da tuyết vừa mới được lấy ra từ trong tủ lạnh, mang theo chút hơi lành lạnh, có hương lạnh mà nhiệt độ phòng không có, chính là thời gian thưởng thức tốt nhất. Hương sữa của kem trứng và hương gạo của lớp vỏ gạo nếp, dần dần bao phủ trong không khí.
Động tác của Tư Tuệ bất chợt hơi dừng lại, sự tò mò trong lòng càng ngày càng sâu, liền thay đổi ý nghĩ ban đầu, tư từ đưa bánh trung thu da tuyết kề đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ngon.
Rõ ràng không hề có nguyên vật liệu hảo hạng gì, chỉ có bột gạo nếp, kem trứng và những nguyên liệu bình thường khác, nhưng mùi vị của cái bánh trung thu da tuyết này cho người ta cảm giác đầu tiên là cao cấp.
Nếu như nói bánh Cheesecake Lava đem một trăm phần trăm nguyên liệu phát huy hết một trăm phần trăm mùi vị.
Vậy cái bánh trung thu da tuyết này chính là chỉ đem có năm mươi phần trăm nguyên liệu phát huy đến một trăm phần trăm mùi vị.
Cái bánh trung thu da tuyết vị kem trứng này ăn vào một chút cũng không hề ngọt, một chút cũng không hề ngấy, độ dính và độ dẻo của lớp vỏ gạo nếp hoàn hảo, vị ngọt và vị sữa của kem trứng vừa phải, tất cả các nguyên liệu giống như có ý thức vậy, đạt đến một tỉ lệ không thể chê vào đâu được.
Tư Tuyết cảm thấy có hơi bất thường, thế nên đặt cái bánh trung thu da tuyết vị kem trứng xuống, cầm cái bánh trung thu da tuyết vị dứa ở bên cạnh lên, nếm thử một miếng, đôi mắt dần dần mở to, thầm nghĩ quả nhiên.
Mùi vị của bánh trung thu da tuyết vị dứa cũng rất vừa phải, ngay cả độ ngọt cũng đều không khác mấy so với cái bánh trung thu da tuyết vị kem trứng mới vừa nãy.
Việc này thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra không dễ làm được. Chung quy nguyên liệu làm nhân của hai cái bánh này không giống nhau, quả dứa có vị chua ngọt, kem trứng có vị ngọt ngào, nếu muốn đạt được độ ngọt như nhau, để người ăn không cảm thấy ngọt ngấy, lượng đường cần thêm cũng không giống nhau.