Từ sau khi đến tiệm cơm Bạch Ký, mỗi ngày anh ấy đều có thể nhìn thấy rất nhiều khách hàng tận hưởng đồ ăn ngon, có người là nhân viên văn phòng, có người là học sinh tiểu học, có người là người trung niên. Bất luận là trước khi bọn họ đến đây cuộc sống có bao nhiêu buồn phiền, sau khi ăn xong đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký, tâm trạng không tốt đều sẽ được xoa dịu.
Đồ ăn ngon có thể chữa lành lòng người, bầu không khí trong khắp tiệm cơm Bạch Ký là thoải mái vui vẻ. Từ ngày mà anh ấy bắt đầu đến, anh ấy chưa từng nhìn thấy tranh chấp nào xảy ra ở đây. Dù cho có xảy ra tranh cãi ầm ĩ, thì cũng đều là do đồ ăn.
Anh ấy vừa mới rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký, đi đến sân sau, Bạch Nhất Nặc từ trong phòng bếp bưng ra một thứ, nói với anh ấy: "Hôm nay là Trung thu, chi bằng cùng nhau ngắm trăng đi."
Bạch Nhất Nặc mang bánh trung thu và nước trà bưng đến bàn đá ở sau sân sau, sau đó kêu Kỷ Tử Hoài ngồi xuống.
Kỷ Tử Hoài ngồi đối diện Bạch Nhất Nặc, dáng ngồi thận trọng, Bạch Nhất Nặc đem hai phần nước trà bưng đến trước mặt Kỷ Tử Hoài: "Nếu ăn bánh trung thu nhân thịt băm, anh hãy uống tách trà hoa cúc này. Nếu ăn bánh trung thu da tuyết, thì anh hãy uống tách trà khác."
Trà hoa cúc có thể làm giảm hỏa khí, giảm bớt vị béo ngậy của bánh trung thu nhân thịt băm. Mà tách trà khác có thể giúp tiêu hóa bánh trung thu da tuyết vị ngọt.
Kỷ Tử Hoài im lặng bưng nước trà lên, nhìn thoáng qua lá trà dưới đáy: "Là trà Quân Sơn Ngân Châm."
Hình dáng của trà Quân Sơn Ngân Châm giống như một chiếc kim bạc, rất dễ nhận biết. Bởi vì vừa mới châm thêm nước, trà Quân Sơn Ngân Châm sau khi chìm xuống lại sẽ nổi lên, tam khởi tam lạc, vô cùng thú vị.
"Không sai." Bạch Nhất Nặc gật gật đầu: "Hương trà của nó mùi thanh, mùi vị tinh khiết, kết hợp với bánh trung thu da tuyết rất tuyệt."
"Bánh trung thu da tuyết mà cô làm một chút cũng không ngọt ngấy, không cần dùng nước trà để giảm độ ngấy."
Bạch Nhất Nặc nở nụ cười: "Cảm ơn, nhưng nếu không uống thì trà này thật tiếc."
Kỷ Tử Hoài sau khi ăn một miếng bánh trung thu da tuyết, uống một ngụm trà Quân Sơn Ngân Châm, đôi mắt ngay lập tức phát sáng.
Mặc dù bánh trung thu da tuyết hoàn toàn không ngọt ngấy, ăn ngon đến mức khiến người ta triệt để không ngừng lại được, vốn không cần nước trà để giải ngọt. Nhưng bánh trung thu da tuyết và trà Quân Sơn Ngân Châm vô cùng hợp với nhau, bánh trung thu da tuyết ngọt thanh, trà Quân Sơn Ngân Châm thơm thuần khiết, sản sinh ra hiệu quả gấp đôi, so với thêu hoa trên gấm còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy Kỷ Tử Hoài vừa uống trà vừa ăn bánh trung thu, ăn đến nỗi đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Cô cũng bưng lên một tách Quân Sơn Ngân Châm, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng. Trải qua quá trình ấp ủ nhiều ngày, mặt trăng càng ngày càng tròn, đến hôm nay đã gần như trở thành một hình tròn hoàn hảo.
Bạch Nhất Nặc vừa nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, vừa suy tư, nhớ đến gia đình và bạn bè ở kiếp trước.
Kỷ Tử Hoài đang dồn hết tâm trí vào đồ ăn, không hề trò chuyện với cô. Nếu là người khác, có thể sẽ cảm thấy việc ngắm trăng như vậy mà thiếu việc nói chuyện, không có kể chuyện thường ngày, không thú vị gì cả.
Nhưng Bạch Nhất Nặc đã quen với tình cảnh như vậy. Suy cho cùng khi ở kiếp trước, việc làm của người trong gia đình của cô và Kỷ Tử Hoài giống hệt nhau, phụ thân là một người quyền cao chức trọng, mẫu thân là người có thân phận tôn quý sau khi ăn đồ ăn cô nấu, hoàn toàn không rảnh đi quản cô làm chuyện gì khác. Sau khi tranh cướp hết bánh trung thu cô làm ra, mới chú ý đến việc trăng trên trời tròn hay không tròn.
…………………..
Bánh trung thu đã được lên men nhiều ngày, khách hàng trung thành vô số kể, mức độ phổ biến gần bằng với bánh đậu xanh hoa tươi lúc trước.
Khách hàng vẫn như mọi ngày, đặt đồng hồ báo thức để nhắc nhở, sau khi đến tiệm cơm Bạch Ký xếp hàng, lại được cho biết hôm nay là ngày cuối cùng bán bánh trung thu, sau hôm nay, bánh trung thu sẽ bị lấy xuống kệ.
Những vị khách đang tràn đầy háo hức: "???"
Lý Vân Khải suy sup: "Bà chủ, lần trước em ở trong lớp học sau khi lén ăn bánh trung thu bị giáo viên phát hiện thì đã bị mời phụ huynh. Giáo viên đem bánh trung thu trả lại cho em, nói rằng bánh trung thu này ngon, nhưng tuyệt đối không thể ăn trong giờ học được, đây là lần cuối. Mẹ em về nhà đã đánh em một trận, nói em làm bà ấy bẽ mặt, kết quả sau khi em để bà ấy ăn một miếng bánh trung thu, bà ấy nói với em thật ngon, sau đó bảo em đi mua bánh trung thu giống y vậy về nhà, bằng không thì sẽ cho em nếm thử món roi hỗn hợp. Nếu chị không bán bánh trung thu, thì em chết chắc rồi."
Cha Từ cũng rất đau lòng: "Bà chủ à, mặc dù lần trước tôi mua rất nhiều bánh trung thu, nhưng tôi chỉ ăn được có hai cái, toàn bộ bánh trung thu còn lại đều bị vợ tôi cầm đi hết rồi. Nhưng tôi có thể nói bà ấy cái gì được chứ, tôi cũng không dám nói bà ấy. Buổi tối nằm mơ tôi đều mơ thấy bánh trung thu nhân thịt băm, cô tại sao lại không bán nữa?"