Bạch Nhất Nặc ngại ngùng nói: "Xin lỗi, nhưng bánh trung thu vốn dĩ là món ăn thời vụ, trung thu đã đi qua rồi, thì hiển nhiên không có lý do gì bán nữa. Chú đợi đến trung thu năm sau lại đến mua."
Mấy người khác thấy Bạch Nhất Nặc hết sức kiên trì, thù chỉ đành từ bỏ cái này.
Cha Từ tâm trạng sụp đổ không ngừng an ủi bản thân: "Mặc dù bánh trung thu không còn bán nữa, nhưng tôi vẫn còn bánh đậu xanh để ăn nha."
"Đúng rồi." Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời nói của cha Từ xong nói: "Bánh đậu xanh nửa tháng sau cũng không bán nữa."
Cha Từ cả mặt đều là dáng vẻ ngỡ ngàng: "???"
Người trong hàng ngũ mua bánh đậu xanh lúc đầu cười hi hi mà đứng ngoài quan sát, cảm thấy mấy người đứng xếp hàng mua bánh trung thu thật thảm thương.
Không ngờ hóng hớt mà hóng đến nhà mình luôn rồi, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết à.
Người bên hàng ngũ mua bánh đậu xanh trong chốc lát liền không còn bình tĩnh nổi nữa: "Bà chủ, cô không thể đối xử với tôi như vậy được. Nếu tôi không ăn được bánh đậu xanh thì hoàn toàn không thể ngủ được đâu."
"Bà chủ vì sao bà phải đối xử với bánh đậu xanh như vậy? Bánh đậu xanh làm sai cái gì sao?"
Bạch Nhất Nặc phát hiện mọi người đều đang dùng loại ánh mắt của kẻ phụ lòng để nhìn cô, nói rõ nguyên nhân: "Bánh đậu xanh là món ăn thuộc về mùa hạ, sau nửa tháng nữa, thời tiết lạnh xuống, đương nhiên không nên bán nữa rồi."
Mặc dù mọi người đều biết Bạch Nhất Nặc nói rất hay, nếu có chuyện gì không thể đến tiệm cơm Bạch Ký, Bạch Nhất Nặc sẽ để lại một phần đồ ăn cho bọn họ.
Nhưng bây giờ, cho dù bọn họ khuyên giải như thế nào đi nữa, chỉ thiếu điều cắn khăn tay nhỏ khóc hu hu, nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn luôn là dáng vẻ lòng dạ như sắt đá.
"Đến mùa nào ăn món đó, hiện tại là thời gian thưởng thức bọn chúng tốt nhất. Sau này, bởi vì nguyên vật liệu đã quá mùa vụ rồi, mùi vị của đồ ăn sẽ giảm xuống, tôi không muốn phá hỏng đặc trưng."
"Mùi vị đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký có giảm sút thế nào cũng vẫn rất ngon mà!"
Nhưng bất kể là bọn họ khuyên giải như thế nào, Bạch Nhất Nặc đều không đồng ý. Khách hàng nhìn thấy Bạch Nhất Nặc quá kiên trì, chỉ đành từ bỏ cố gắng.
Mấy ngày tiếp theo, lượng tiêu thụ của bánh đậu xanh và bánh trung thu không hề tăng lên, bởi vì hai loại món tráng miệng này mỗi ngày đều là cung không đủ cầu.
Điểm khác biệt duy nhất chính là khách trong tiệm càng ngày càng đông, gần như là tăng lên gấp đôi.
Trước kia cảm thấy đợi mấy ngày rồi đến mua cũng không sao, ai biết đợi mấy ngày thì hết rồi. Bọn họ chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, đến tranh cướp bánh trung thu và bánh đậu xanh.
Lâm Tư Tư chính là một thành viên đến tranh cướp bánh trung thu.
Ai biết bản thân vừa từ bỏ bạch nguyệt quang là bánh đậu xanh, thì đã phát hiện tình yêu đích thực của mình là bánh trung thu, còn chưa cùng bánh trung thu tình nồng ý mật được mấy ngày, bánh trung thu sắp phải rời bỏ cô ấy mà đi! Mà bánh đậu xanh sau nửa tháng nữa cũng không còn bán.
Lâm Tư Tư nhìn bản thân sắp trở thành người cô đơn lẻ loi, đau lòng mà nhận ra rằng quả nhiên cặn bã thì cuối cùng sẽ chẳng còn gì cả.
Giữa lúc Lâm Tư Tư đang sa vào tình cảnh tra tấn linh hồn của bản thân, bỗng nhiên cô ấy phát hiện không ít khách hàng ngồi trên ghế, đang ăn một cái thịt viên rất to.
Trong mấy người khách này, nhiều người mới vừa cùng với cô ấy oán trách rằng bánh trung thu nhanh đến nhanh đi thế nào.
Bọn họ đang ăn thịt viên to lớn, mắt không tự giác mà hí lại, vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đau lòng mới vừa rồi.
Không phải đã đồng ý cùng nhau thương tiếc cho bánh trung thu sao, bọn họ sao lại phải lòng món khác rồi?
Lâm Tư Tư đến gần xem, cảm thấy thịt viên không phải to bình thường, toàn bộ cái bát canh chỉ có thể chứa một cái thịt viên, đường kính bên ngoài của thịt viên sắp bằng gần miệng bát.
Nếu nói cảm giác đầu tiên của thịt viên trong lòng mọi người chính là to, thì cảm giác thứ hai chính là tròn. Lâm Tư Tư bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhiều năm lúc nhìn thấy cái phần thịt viên này, chỉ muốn hét lên một tiếng sảng khoái chết mất đi. Hình dạng bên ngoài thịt viên chắc nịch, giống như là hình tròn được vẽ ra, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Ở giữa bát bát canh có chút nước lèo màu vàng nhạt, màu sắc thuần chất, tỏa ra hương thơm nồng đậm. Trong bát canh ngoài thịt viên to lớn ra, còn có cải thảo, cải thảo màu xanh vàng, cùng với nước lèo màu vàng nhạt gần như hợp nhất với nhau, không cẩn thận nhìn thì hoàn toàn nhìn không ra.
Trong toàn bộ bầu không khí bao phủ bằng một cỗ hương thơm mê người của thịt, Lâm Tư Tư ngửi ngửi mùi vị trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng, cảm thấy DNA làm động vật ăn thịt của bản thân bị lay động rồi.