Lúc Lương Hoan Hoan biết rằng sang năm mới có thể mua được bánh trung thu như vậy,
Tâm trạng liền suy sụp.
Em ấy nhìn Bạch Nhất Nặc, chắp tay lại, không ngừng nài nỉ: “Bà chủ,
Vì sao không làm nữa? Cả đêm em cứ nghĩ về bánh trung thu, sáng nay cái gối cũng ướt đẫm.”
Kể từ khi quyết định không bán bánh trung thu nữa,
Mỗi ngày khách hàng giống như Lương Hoan Hoan không có một trăm thì cũng có tám mươi,
Vì vậy Bạch Nhất Nặc thoải mái nói: “Xin lỗi, nhưng mà Tết Trung Thu đã qua rồi, không có lý do để bán bánh trung thu nữa.”
“Hãy thương xót cho đứa trẻ đáng thương này đi, đứa trẻ đói đến mức đầu óc quay cuồng,
Thật sự không thể làm thêm hai cái sao, hai cái không được, thì một cái cũng được mà.”
Bạch Nhất Nặc nghe Lương Hoan Hoan nói xong, nét mặt lộ ra vẻ khó xử,
Nói ra tình tình thực tế: “Ngay cả khi chị có muốn làm cho em,
Cũng không làm được. Bởi vì trong tiệm hoàn toàn không còn nguyên liệu.”
Không có bột thì sao làm nên hồ,
Bây giờ thật sự không còn cách nào.
Lương Hoan Hoan nghe Bạch Nhất Nặc nói vậy, cảm thấy hy vọng cuối cùng của mình đã mất,
Cảm giác mình sắp trở thành con cá nóc,
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của bà chủ,
Cả người giống như quả bóng bay bị chọc thủng,
Ủ rũ.
Hu hu hu, sao có thể tức giận với chị gái xinh đẹp như vậy chứ.
Ngay khi Lương Hoan Hoan còn muốn vùng vẫy vì chiếc bánh trung thu,
Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói. Lương Hoan Hoan quay đầu nhìn,
Nhận ra bên phía cánh tay trái của mình, tức là bên cạnh quầy thu ngân, một chàng trai có diện mạo ưa nhìn đang đứng đó.
Chàng trai khoanh tay,
Thở một hơi thật dài, như đấng tiền bối nhìn về phía hậu bối, trong mắt ngập tràn vẻ tiếc hận: “Từ bỏ đi, chúng ta đều không mua được nữa.”
Chúng ta?
Lương Hoan Hoan nhìn đám người bên cạnh chàng trai, không nhìn không hay, vừa nhìn đã bị doạ nhảy dựng lên, được lắm cậu nhóc, tận mười người cơ à.
Sắc mặt của đám người này không có khác gì chàng trai vừa rồi, đều gục mặt xuống, bộ dạng uể oải.
Lương Hoan Hoan cảm thấy một tia sáng chợt loé lên, giống như bỗng dưng nghĩ tới điều gì, vì vậy buột miệng nói: “Tài khoản công chúng?”
Ba chữ này không đầu không đuôi, người khác nghe không hiểu, nhưng bởi vì đám người này có cùng một nỗi khổ tâm, nên việc giao tiếp không có bất cứ chướng ngại nào.
Quả nhiên, sau khi đám người này nghe Lương Hoan Hoan nói xong, trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt: “Đúng vậy.”
Anh em cùng cảnh ngộ à.
Đám người này qua lại bằng ám hiệu, rất nhanh đã hợp thành một tổ chức, cùng lên án một kẻ thù.
Không thể khiển trách bà chủ được, dù sao bà chủ là người làm ra những chiếc bánh trung thu nọ, lỡ như làm mất lòng bà chủ thì cái gì cũng không có, vậy nên chỉ có thể mắng chửi biên tập viên của tài khoản công chúng.
“Tại sao tài khoản chính thức của Hải Thị lại đăng tải món ăn giới hạn trong ngày lễ?”
“Đây không phải là đang lừa dối chúng ta sao? Bên tài khoản công chúng này đúng là không phải người.”
“Tôi tưởng nhà hàng cao cấp nào, cho nên đã mang toàn bộ số tiền mình có tới, ai ngờ muốn ăn bánh trung thu phải chờ thêm một năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cũng chính là 31.536.000 giây.
Đám người này không ngừng thảo luận, càng nói càng thấy tức, vì thế mở điện thoại di động ra bình luận dưới bài viết của tài khoản công chúng:
[Cả đêm hôm qua tôi mơ thấy bánh trung thu, trực tiếp tỉnh dậy vào sáng sớm vì đói. Chờ tới khi tôi phá vỡ giới hạn của con người, thức dậy thật sớm đi tới chỗ này, bà chủ lại nói với tôi rằng không có bánh trung thu, mọi người biết cảm giác lúc này của tôi như thế nào không? Đầu tôi cũng phát bực.]
[Tôi cũng được giới thiệu cho loại bánh này, sáng tinh mơ đón gió biển cưỡi xe tới đây, kết quả bà chủ nói với tôi rằng đã bán hết bánh trung thu từ ngày hôm qua rồi. Bà chủ, cô không có trái tim, hu hu hu.]
[Tôi đi làm ở vùng lân cận, tôi không biết bà chủ có trái tim hay không, nhưng tôi biết biên tập viên đích thực là một con cún.]
Trong Tiệm cơm Bạch Ký, những người khác đang yên lặng ăn đồ ăn trước mặt, khi đồ ăn đi vào miệng, xung quanh bọn họ cũng nở hoa.
Tuy nhiên trong số họ, một nhóm người có mâu thuẫn với các khách hàng khác, bọn họ đứng cạnh quầy thu nhân, vẻ mặt đầy oán hận, sự phẫn uất xung quanh gần như hoá thành bản chất.
Bạch Nhất Nặc thấy thế, có chút không biết phải làm gì với họ, vì thế bước đến, an ủi: “Mặc dù không còn bánh trung thu, nhưng mà trong tiệm của chúng tôi vẫn còn các món ăn khác, gần đây cửa tiệm của chúng tôi có phục vụ thêm món thịt viên hầm, được đánh giá khá tốt, hay là mọi người thử xem.”
Lương Hoan Hoan vẫn đang điên cuồng gõ chữ trên điện thoại, không có thời gian để ý tới Bạch Nhất Nặc, trực tiếp lắc đầu: “Em không muốn, em chỉ đến vì bánh trung thu, không muốn ăn món khác.”