Những người còn lại cũng y như vậy, đều đắm chìm trong thế giới của điện thoại di động, từ chối Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc thấy vậy, đành phải thôi.
Kỷ Tử Hoài đứng ngoài quan sát thấy bà chủ ra quân thất bại, cau mày, xung phong đi qua.
“Nếu mọi người đã nói không mua gì, thì hãy đi ra ngoài đi, trong tiệm không còn chỗ trống.”
Lương Hoan Hoan đang ngồi xổm dưới đất gõ điện thoại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tử Hoài cao hơn một mét chín, cảm giác như va phải người khổng lồ, sợ tới mức suýt chút nữa không cầm được điện thoại.
Khuôn mặt không có biểu cảm, dáng người cao lớn của Kỷ Tử Hoài làm cho người ta có cảm giác áp bức rất lớn, khiến em ấy không khỏi nhớ tới thầy chủ nhiệm.
Hu hu hu, đáng sợ quá!
Lương Hoan Hoan bị hù dọa, vô cùng nhớ nhung chị gái vừa dịu dàng xinh đẹp, vừa có dáng người nhỏ nhắn và mảnh mai, hối hận vì vừa từ chối cô, tiếp đón vị hung thần này.
“Được được được, tôi đi ra ngay đây.”
Lương Hoan Hoan lập tức đứng lên, vẻ mặt kính cẩn, còn thiếu cúi đầu trước Kỷ Tử Hoài thôi.
Nhưng lúc Lương Hoan Hoan chuẩn bị rời đi, chàng trai có cùng trải nghiệm bị lừa gạt kéo em ấy lại, nói: “Cậu có hay không cảm thấy, trong tiệm cơm này có một mùi hương lạ lùng không?”
Lương Hoan Hoan ngửi mùi hương trong không khí, là một người thích ăn thịt, trong lòng em ấy dần có phán đoán: “..........Hình như là mùi thịt……….Nhưng mà thơm hơn cả mùi thịt.”
Lương Hoan Hoan lần theo dấu vết của mùi thơm, phát hiện mùi hương này bắt nguồn từ những viên thịt mà các vị khách đang ăn.
Bởi vì ban đầu đắm chìm trong cảm xúc căm hận, hoàn toàn không để ý tớ chuyện xung quanh, em ấy không hề ngửi thấy mùi hương này. Nhưng sau khi có người nhắc nhở, em ấy nhận ra mình không thể không chú ý tới mùi hương này.
Mùi thơm này lấp đầy toàn bộ thần kinh của Lương Hoan Hoan, khiến em ấy tạm thời quên đi những việc khác, thậm chí đến cả chuyện không mua được bánh trung thu cũng quên, càng không có thời gian tiếp tục tố cáo biên tập viên.
Lương Hoan Hoan lén lút đi vòng qua Kỷ Tử Hoài, đi đến bên cạnh Bạch Nhất Nặc, chùi nước dãi ở khóe miệng của mình: ‘Bà chủ, bọn họ đang ăn món gì thế, thơm quá, trong đầu em giờ toàn là mùi hương đó.”
“Đó là thịt viên hầm.”
Lương Hoan Hoan: “.......” Thì ra đây là món ăn vừa bị em ấy từ chối.
Lương Hoan Hoan giơ tay lau mặt một phen, xấu hổ nói: “Cho em một phần thịt viên hầm, cảm ơn.”
Những người khác nhìn thấy Lương Hoan Hoan gọi món, tò mò hỏi: “Sao cô lại đi gọi món? Không phải đã nói chúng ta sẽ cùng nhau lên án biên tập viên của quan hệ công chúng sao? Sao cô lại phản bội tổ chức?”
Lương Hoan Hoan xua tay, bắt đầu viện cớ: “Này, mọi người không cảm thấy chúng ta mua đồ ăn sẽ thoải mái hơn là cùng nhau ngồi gõ chữ sao? Mặc dù thời tiết đã không còn nóng như vậy, nhưng ở trong nhà thoải mái hơn ở bên ngoài nhiều.”
Mọi người vừa nghe, cảm thấy thật sự có lý, vì vậy thay đổi ý nghĩ rời đi. Nhưng bọn họ không biết mua cái gì, cuối cùng mua một phần thịt viên hầm giống như Lương Hoan Hoan.
Sau khi bọn họ mua thịt viên, còn không quên bình luận ở phía dưới tài khoản chính thức.
[Mắng hết nổi, thậm chí tôi cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng. có phải hoàn toàn không có món bánh trung thu nào hay không, là biên tập viên bịa ra để lừa gạt chúng tôi, hèn chi gọi là biên tập viên, lúc đầu bày ra kế hoạch, cốt truyện dựa vào biên tập viên, xứng danh với thực.]
[Tôi còn nhớ bên trong bản thảo cũng nhắc tới thịt viên, khen ba hoa chích chòe hết. Với hành vi xấu xa của biên tập viên, phần miêu tả món thịt viên cũng là viết vớ vẩn.]
[Bây giờ tôi mua một phần thịt viên, nếu không thể ăn được, tôi sẽ đề cập đến con dao dài bốn mươi mét của mình.]
Ngày hôm sau Lâm Tư Tư thức dậy rất muộn, hoàn toàn không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, sau khi tắm rửa súc miệng xong, giống như ốc sên chậm chạp đi tới công ty.
Ngay khi cô ấy cảm thấy buồn bực vì mỗi ngày đều phải đi làm, quyết định trưa nay nhất định phải tới Tiệm cơm Bạch Ký ăn một bữa thật ngon, trưởng phòng đã đến trước nơi làm việc của cô ấy.
Trưởng phòng cầm điện thoại, biểu cảm trên mặt cũng không dễ nhìn: “Em biết ngày hôm qua em đã đăng tải bản thảo gì không?”
Vẻ mặt của Lâm Tư Tư mờ mịt: “Bản thảo về Tiệm cơm Bạch Ký ạ.”
“Mặc dù Tiệm cơm Bạch Ký thực sự rất tuyệt vời, nhưng tuyệt đối không thể vì việc tư mà ảnh hưởng tới việc công.”
Lâm Tư Tư tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng phòng cho Lâm Tư Tư xem bình luận ở dưới bài đăng: “Em nhìn phải ứng của họ xem, người dùng rất không hài lòng.”
Lâm Tư Tư nhìn vào bình luận ở phía dưới, phát hiện tình hình thật sự giống như lời trưởng phòng nói, chỉ có một số ít người là quần chúng ăn dưa không rõ tình huống, bình luận của những người còn lại đều là phàn nàn về việc biên tập viên không phải người, vậy mà quảng bá những món không mua được.