“Là như thế này.” Mẹ Khương Trú nói: “Trước kia tôi rất ít khi đưa đón Khương Trú đi học, tài xế trong nhà luôn phụ trách việc này. Gần đây tài xế trong nhà nói với tôi, có một ngày anh ta tới sớm hơn thời gian đã hẹn, nhưng phát hiện Khương Trú cũng không ở trong phòng học chờ anh ta. Anh ta rất nôn nóng, sợ Khương Trú bị lạc, vì vậy ra ngoài tìm kiếm, kết quả chỉ thấy Khương Trú và một nhóm bạn học, trong đó có cả con gái của anh trở về từ bên ngoài trường học. Với lại sau khi bọn nhóc quay về lớp nhìn thấy tài xế, vẻ mặt hốt hoảng lo sợ.”
“Chuyện như vậy đã tiếp diễn rất nhiều lần.”
Để tránh cho con em lạc đường, nhóm phụ huynh bọn họ đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải cho đám trẻ, bảo bọn nhóc nhất định phải ở trong lớp chờ người lớn tới, tuyệt đối không thể tùy tiện ra khỏi cổng trường.
Ngay từ đầu Tô Kiệt hoàn toàn không tin những lời mẹ Khương Trú nói, con gái của mình ngoan như vậy, cũng đâu có giống ba thích làm ẩu làm càn, gây rắc rối cho anh ấy, chẳng hạn như rõ ràng không thể ăn những món có nhiều đường nhiều dầu nhiều muối, nhưng lại lừa anh ấy và giúp việc lén chạy tới Tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm.
Chỉ có điều khiển trách thì khiển trách, bây giờ anh ấy không thể đứng thẳng lưng nghiêm khắc giáo dục ba nữa rồi, bởi vì anh ấy cũng trở thành thực khách trung thành của Tiệm cơm Bạch Ký, cho dù có phải gác lại các buổi xã giao, cũng phải đến Tiệm cơm Bạch Ký quẹt thẻ.
Ban đầu Tô Kiệt không tin con gái của mình sẽ lén chạy ra cổng trường, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của mẹ Khương Trú, hoàn toàn không giống như đang nói dối.
Hơn nữa lý trí nói cho anh ấy biết, cả một nhà bọn họ không thân cũng chẳng quen với mẹ Khương Trú, mẹ Khương Trú bịa ra lời nói dối có ích gì?
Phương diện này chắc chắn đã xảy ra vấn đề.
Hôm nay Tô Kiệt định bụng sẽ tiến hành một cuộc điều tra, để tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Vì thế Tô Kiệt đến cổng trường tiểu học sớm hơn một tiếng, đồng hành cùng anh ấy không chỉ có mẹ Khương Trú, còn có các vị phụ huynh khác. Bọn họ đã nghe mẹ Khương Trú nói, đều muốn làm rõ chuyện này.
Nhóm của bọn họ có tất cả chín người, rất nhiều mục tiêu. Bọn họ không dám đến quá gần cổng trường tiểu học, chỉ dám đứng ở bên kia đường cái nhìn sang cổng trường.
“Ra rồi! Ra rồi!”
Chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, một đoàn củ cà rốt nhỏ đeo cặp sách lao ra. Mặc dù có rất nhiều người, rất dễ làm người xem hoa mắt, nhưng bởi vì là ruột thịt, Tô Kiệt liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra củ cà rốt của nhà mình.
Xuất phát từ bản năng, anh ấy muốn đi tới bế đối phương lên, nhưng đột nhiên bị những người khác kéo cánh tay lại: “Tuyệt đối đừng đi, nếu bây giờ anh đi qua, chúng ta sẽ bị bại lộ đó.”
Từ trước đến nay Tô Kiệt luôn thận trọng, chỉ khi người nhà gặp phải chuyện mới có thể mất bình tĩnh, sau khi người khác nhắc nhở, biết được quan hệ thiệt hơn, vì vậy dừng bước, nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Đám người bọn họ lén la lén lút giống như gián điệp, ánh mắt không nhịn được nhìn chằm chằm nhóm học sinh tiểu học bên kia đường. Lúc nhóm học sinh tiểu học vô thức nhìn qua, bọn họ né tránh, vội vàng xoay người sang chỗ khác, che mặt đi.
Người đi bộ đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái gở nhìn họ, đầy cảnh giác giống như đang nhìn bọn buôn người.
Tô Kiệt: “……” Thật xấu hổ.
Đám nhân viên ở công ty anh ấy chắc chắn không ngờ tới, vậy mà anh ấy lại làm ra chuyện mất mặt đến vậy.
Nhưng ngay sau đó Tô Kiệt đã không thể chú ý tới biểu cảm của người đi đường, bởi vì Tô Hạ thật sự không đàng hoàng ngồi trong lớp, mà chạy ra từ trong trường.
Tô Hạ đứng trước mặt tám học sinh tiểu học, tràn đầy khí phách của người lãnh đạo, mạnh mẽ giơ tay lên: “Đi, chúng ta đến Tiệm cơm Bạch Ký.”
Chu Hàng liếm cây kẹo mút trong tay: “Thang bao ăn rất ngon, ngày nào mình cũng phải ăn, nhưng vì chúng ta không có nhiều thời gian đến Tiệm cơm Bạch Ký, đã lâu rồi không ăn que cay, chúng ta mua que cay trước rồi đi ăn thang bao đi.”
Tô Hạ xua tay, bác bỏ lời nói của Chu Hàng: “Hôm nay chúng ta không ăn thang bao, mấy ngày hôm trước mình hỏi chị gái xinh đẹp, chị ấy nói sắp tới sẽ có món thịt viên đầu sư tử, hôm nay chúng ta đi ăn thịt viên đầu sư tử. Không cần phải mua que cay, để dành bụng ăn thịt viên đầu sư tử.”
“Thịt viên đầu sư tử? Là đầu sư tử trong vườn bách thú sao? Chị chủ tiệm thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể bắt sư tử lại rồi chặt đầu sư tử nấu ăn, đầu của sư tử lớn như thế, cái bát to cỡ nào mới có thể đựng được?” Hai mắt Chu Hàng phát sáng.
Khương Trú nghe vậy, không khỏi cười thầm: “Ngu ngốc, sao có thể trực tiếp để lên mâm, chắc chắn là bổ đầu sư tử thành từng miếng nhỏ, giống như cắt bò bít tết ra thành từng miếng.”