Lục Tửu cảm thấy mình cũng có thể làm, nhưng tại sao anh ta lại không nhận được offer?
Lục Tửu không biết bản thân đã thua ở điểm nào.
Lục Tửu nhận được rất nhiều tin nhắn riêng và bình luận, bên trong đều hỏi là tại sao anh ta không tới tiệm cơm Bạch Ký để làm phục vụ.
Nhưng còn chưa đợi Lục Tửu trả lời, những người hâm mộ của anh ta đã lập tức cho ra câu trả lời.
[ này không phải là một câu hỏi rất đơn giản sao? Mọi người suy nghĩ một chút, hai chủ streamer lớn mất tính có điểm đặc biệt. ]
[... Được rồi, tôi đã hiểu. ]
[ hiểu cộng một. ]
[ hiểu công thêm số chứng minh thư.]
Trong lúc Lục Tửu đang hoài nghi không hiểu người hâm mộ của mình đang giở trò bí hiểm gì, thì anh ta thấy được một bình luận.
[ mặc dù dáng dấp của Tửu Tửu Trà cũng tạm được, nhưng so với hai người kia mà nói… Vẫn nên tập trung vào việc phát sóng đồ ăn! ]
[ sau khi tôi suy nghĩ ra được, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tiệm cơm Bạch Ký không để mắt tới Tửu Tửu Trà, nhưng không ngờ là tôi lại không cảm thấy vui. ]
[ tôi cũng không cảm thấy vui, bởi vì Tửu Tửu Trà thua, người ta thấy anh ấy không vừa mắt, lạnh run người, khi nào Tửu Tửu Trà mới có thể đứng dậy chứ? ]
[ tôi cảm thấy bản thân là người hâm mộ của Tửu Tửu Trà, cũng không hiểu sao lại bị thua bởi hai người kia, đúng thật là Mạt Mạt, đều do chủ streamer không biết cố gắng. ]
Lục Tửu thấy đám người này bình luận mà tức giận vô cùng, người hâm mộ của anh ta không phải là người!
... ... . . .
Lúc chuyện này đang sôi sục ở trên mạng, thì có một khách nữ tới tiệm cơm Bạch Ký.
Mẹ Tô đã cố ý chạy tới tiệm cơm Bạch Ký, bà ấy nghe con gái mình nói, cô ấy đã tìm được một tiệm cơm có đồ ăn rất ngon, còn chữa khỏi chứng biếng ăn của cô ấy. Tô Mạt Mạt đã mắc chứng biếng ăn hơn nửa năm, người trong nhà đều rất lo lắng cho cô ấy, dù đã thử rất nhiều cách, đi khám rất nhiều bác sĩ, cuối cùng cũng đã thử cả phương thuốc cổ truyền nhưng vẫn không thể chữa khỏi chứng biếng ăn của cô ấy.
Lúc mẹ Tô nghe nói bệnh tình của Tô Mạt Mạt đã được cải thiện, thì bà ấy nhanh chóng kết thúc hội nghị trong khi vẫn đang còn họp chưa xong, sau đó bà ấy đã chạy đến tiệm cơm Bạch Ký, vì bà ấy muốn biết rốt cuộc hiện tại con gái đang như thế nào.
Con gái của bà ấy có vẻ ngoài đáng yêu, tính cách khôn khéo, cũng là cục cưng của bà ấy, nếu tiệm cơm nhỏ này thật sự đã chữa khỏi cho con gái bà ấy, thì bà ấy nhất định sẽ cảm tạ bà chủ thật tốt.
Dẫu sao thì bà ấy muốn nhìn thấy con gái mình khỏe mạnh hoạt bát, có tiền hay không, hoàn toàn không quan trọng, nếu không có thì bà ấy có. Nếu như con gái đã khỏe lại thật, bà ấy tính không cho con gái làm cái nghề phát sóng trực tiếp đó nữa, thay vào đó là về nhà thừa kế gia sản.
Mẹ Tô đi theo chỉ dẫn để tới tiệm cơm Bạch Ký, sau khi đã thấy tiệm cơm Bạch Ký rồi, bà ấy ngẩn cả người.
Đây chính là nói mà con gái bà ấy nói sao?
Chỗ này khác những gì so với như bà ấy tưởng tượng. Sao một cái tiệm nhỏ như con ruồi này lại có thể khiến con gái bà ấy từ không thể ăn được thứ gì, sang khỏi bệnh chứ?
Mặc dù cái tiệm nhỏ như con ruồi này không như trong tưởng tượng của bà ấy, nhưng có rất nhiều người bên trong tiệm, đến mức không còn chỗ ngồi, đông như trẩy hội vậy.
Trong lúc mẹ Tô nghĩ mình đã tìm lộn chỗ, thì bà ấy chợt thấy một bóng lưng quen thuộc, khiến bà ấy hốt hoảng, bà ấy thật sự không tìm lộn nơi.
Mẹ Tô mang theo nghi ngờ mà cất bước vào tiệm cơm Bạch Ký.
... ... . . .
Mặc dù đã qua giờ cơm, nhưng khác ở trong tiệm vẫn còn khá nhiều, tình hình là vẫn rất đông.
Tô Mạt Mạt đụng phải một người quen ở đối diện.
Cô ấy nhận ra đối phương là ai, còn bày ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây rồi!”
Mẹ Tô cũng không hề mừng, mà ngược lại là hết sức bất ngờ, hình tượng hiện tại của Tô Mạt Mạt hoàn toàn khác xa so với những gì bà tưởng tượng, tại sao cô ấy lại đeo cái tạp dề, trên tay còn bưng rất nhiều chén đũa?
Lúc mẹ Tô kịp phản ứng lại, thì bà ấy đưa tay ra mà nắm lấy tay Tô Mạt Mạt: “Con đang làm gì thế?”
Tô Mạt Mạt thản nhiên nói: “Con đang bưng đĩa, mẹ, mẹ đừng quấy rầy con, con vẫn còn có việc, mẹ tìm một chỗ ngồi trước đi, chờ lát nữa chúng ta trò chuyện.”
Tô Mạt Mạt vừa nói xong thì lập tức đi vòng qua mẹ Tô, vội vã mang cái đĩa đi.
Mẹ Tô hoàn toàn không biết chuyện Tô Mạt Mạt giấu bà đi làm nhân viên phục vụ, vì vậy bà ấy đã đứng đơ ra tại chỗ, con gái bà ấy bị gì thế này, không phải cô ấy đã nói kiếm được món mà mình có thể ăn ở trong tiệm này sao? Chẳng lẽ ăn ở tiệm này còn phải bưng đĩa?
Đây là cái quy tắc kỳ lạ nào thế?
Đúng lúc bên cạnh bà ấy vừa có người ăn xong, nhường một chỗ trống nên bà ấy đã ngồi xuống, đợi Tô Mạt Mạt tới nói chuyện với bà ấy.