Nhưng điều khiến bà ấy không ngờ tới là, Tô Mạt Mạt vẫn luôn bưng đĩa, lau bàn, lau này, giống như một con ong mật nhỏ cần cù vậy, thậm chí còn quên mất cả người mẹ này của mình.
Sao ở nhà không thấy con bé chăm chỉ như vậy nhỉ?
Mẹ Tô: “?” Bản thân bà lặn lội từ đường xa tới, nhưng Tô Mạt Mạt lại không để ý tới bà ấy, khiến mẹ Tô không hiểu.
Không phải là Tô Mạt Mạt không muốn quan tâm đến mẹ Tô, mà là cô ấy vẫn chưa làm xong việc, mãi đến khi có thời gian rảnh, cô ấy mới nghĩ tới mẹ Tô đang ngồi ở một bên.
Vì vậy cô ấy đã đi tới, đối diện mẹ mình, cô ấy dùng một thái độ chuyên nghiệp: “Mẹ, mẹ không gọi món, ngồi ở chỗ này thì không ổn lắm, bên cạnh mẹ còn có người đang đợi chỗ.”
Mẹ Tô nhìn vị khách ở bên cạnh, phát hiện quả nhiên có người vẫn còn đang đứng, ánh mắt của họ thì đang nhìn về phía bà ấy.
Mẹ Tô mù mờ im lặng một hồi rồi hỏi: “Có món nào đặc biệt?”
Tô Mạt Mạt suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi món trong tiệm đều rất ngon, không có món nào đặc biệt, nhưng mà trong tiệm mới có một món mới, con nghe nói nó rất ngon.”
“Vậy cho mẹ một phần món mới, và một phần cơm nữa.”
... ... . . .
Ba phút sau, mẹ Tô nhìn món khô bò xé sợi ở trước mặt, bà ấy rơi vào mê muội.
Tô Mạt Mạt bưng lên cho bà ấy một món ăn cay là ý gì? Bà ấy hoàn toàn không ăn cay mà.
Tình cảm giữa hai mẹ con vô cùng nồng nàn, Tô Mạt Mạt biết bà ấy không thể ăn cay, nhưng lại bưng một đĩa thức ăn cay lên cho bà ấy.
Đây là áo bông nhỏ tri kỷ của bà ấy sao? Mẹ Tô rơi vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh mẹ Tô không thể suy nghĩ gì được nữa, bởi vì món khô bò xé sợi thật sự quá đẹp.
Món khô bò xé sợi có màu đỏ, mỏng như tờ giấy. Hơn nữa món khô bò xé sợi này cũng không phải là một lát bằng phẳng, sau khi được chế biến ở nhiệt độ cao, nên sát mép của nó cuộn lại.
Từng miếng rồi từng miếng khô bò xé sợi xếp chồng lên nhau, trông cực kỳ giống với cánh hoa tường vi.
Mặc dù khô bò xé sợi ở trong tiệm không có thêm cây nến, nhưng nó cũng đã đủ khiến cho người ta phải bất ngờ. Bởi vì món khô bò xé sợi của tiệm cơm Bạch Ký đã được làm đến mức trong suốt dưới ánh mặt trời.
Mẹ Tô là một người ăn hàng, khô bò xé sợi là một món ăn Tứ Xuyên nổi tiếng, mặc dù bà ấy chưa từng ăn qua, nhưng bà ấy rất hiểu rõ.
Bà ấy biết bây giờ có rất nhiều đầu bếp không cắt món khô bò xé sợi đến cực mỏng, mà cho dù có thể làm thì họ cũng lười, lại còn mất công, vì vậy họ chọn dùng máy cắt, máy móc có thể cắt thịt bò ra thành lát vô cùng mỏng.
Nhưng cho tới bây giờ, mẹ Tô chưa từng thấy qua lát khô bò xé sợi nào mỏng như vậy, bất kể là người cắt hay máy cắt, thì cũng không thể cắt được lát thịt bò mỏng như tờ giấy như thế này.
Cả đĩa khô bò xé sợi trông rất giống một tác phẩm nghệ thuật, khiến mẹ Tô thay đổi suy nghĩ về tiệm này rất nhiều, trong lòng bà ấy cũng nảy sinh suy nghĩ muốn thử.
“Chi bằng... Thử một chút xem sao. Nếu như cay quá, thì không ăn nữa là được.”
Mẹ Tô hạ quyết tâm, cầm đũa lên và hướng tới móm khô bò xé sợi, sau khi đã ăn lát khô bò xé sợi xong, bà ấy ngẩn cả người.
“Giòn thật đấy!” Mẹ Tô buột miệng nói ra.
Lát khô bò xé sợi vô cùng giòn, sau khi nhai kỹ, thì mùi vị cay nồng nổ ở trong miệng.
Vị cay của khô bò xé sợi không nặng lắm, đối với đại chúng mà nói nó nằm ở mức độ cay nhẹ và vừa.
Nhưng mà mẹ Tô là người Giang Nam, sinh ra và lớn lên ở địa phương nên cũng không giỏi ăn cay, ngay cả hơi cay cũng không chịu được, mặc dù là một người ăn hàng, nhưng thức ăn cay thì xin miễn.
Mẹ Tô cảm thấy trong miệng mình nóng rát, bà ấy không khỏi thở hồng hộc, không chịu được mà bưng chén cơm lên và ăn một miếng cơm.
Cơm mềm dẻo lại thơm, có lượng nước vừa phải, mềm vừa đủ.
Mẹ Tô nhai kỹ cơm trong miệng, cảm thấy vị cay đã bị đè xuống, rốt cuộc bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy cảm thấy lúc mình đưa ra quyết định ăn thử thức ăn cay có hơi cẩu thả, nên trong lòng cũng nảy sinh suy nghĩ hối hận. Lúc bà ấy chuẩn bị buông đôi đũa trong tay xuống, thì trong miệng của bà ấy lại tỏa ra một mùi rất thơm, vừa tê tê vừa cay, vừa thơm lại vừa giòn, khiến người ta cứ nhớ lại dư vị ấy.
“Hỏng bét!” Bây giờ Tô Mạt Mạt mới nhớ ra rằng từ trước đến giờ mẹ cô ấy không ăn cay, cô ấy cũng ghi nhớ điều này trong lòng. Nhưng do cô ấy chưa từng ăn qua món khô bò xé sợi, cứ luôn bị Bạch Nhất Nặc ngăn cản, nên cũng không biết rõ về độ cay của món khô bò xé sợi, vì vậy cô ấy đã bất cẩn đề cử món khô bò xé sợi cho bà ấy.
Mẹ cô ấy sẽ không tức giận đâu nhỉ.