Học trò của đầu bếp Lý nhìn nhóm đầu bếp nhỏ này, thở dài một hơi thật sâu, cậu ta có thể làm sao, cậu ta cũng rất bất đắc dĩ.
Là học trò của đầu bếp Lý, cậu ta vô cùng hiểu rõ đầu bếp Lý, lúc nhìn thấy sự khác thường của đầu bếp Lý, cậu ta cũng hết sức khiếp sợ. Cậu ta suy nghĩ một chút, mấu chốt lần này là ở tập đoàn Thịnh Cảnh.
Tình cảnh lúc này thật sự rất lúng túng.
Tất cả mọi người đều nghĩ đĩa đồ ăn trống đó là của bọn họ, thế nhưng phục vụ lại nói cho bọn họ biết, là bọn họ đã suy nghĩ nhiều.
Chẳng hạn như món bồ câu non nướng rượu hoa điêu kia.
Có rất nhiều món ăn được làm trong bữa tiệc nên phần lớn mọi người đều không ăn hết, nhưng vì nghi thức, họ sẽ đối với từng món nếm thử, món có thể được ăn được phân nửa chứng tỏ rằng món ăn đấy rất được hoan nghênh.
Món bồ câu non nướng rượu hoa điêu được Đầu bếp Lý làm kia, dư lại còn đủ phân nửa, nhưng mà đây là tình huống khi không có bồ câu úp xôi xuất hiện. Ngồi cùng với bồ câu úp xôi, bồ câu non nướng rượu hoa điêu hiếm thấy lại bị lạnh nhạt.
Chỉ được gấp một chút thịt, sau đó cũng không được động đến nữa.
Căn cứ vào đĩa đã thu hồi, bồ câu úp xôi của tiệm cơm Bạch Ký được ăn hết sạch, thậm chí ngay cả sôi dưới đáy đĩa cũng không còn sót lại.
Bồ câu non nướng rượu hoa điêu là món sở trường của đầu bếp Lý,
Là kim bài nổi tiếng của nhà hàng lớn Hải Thị, chưa từng chịu sự ghẻ lạnh như vậy,
Đây quả thật là công khai xử tử.
Nhất là căn cứ vào những phản hồi mà phục vụ, người ăn xong bồ câu úp xôi đều bày tỏ ăn quá ngon,
Dẫn đến khi ăn xong bồ câu úp xôi đều không còn ham muốn thế tục nào đến bồ câu non nướng rượu hoa điêu nữa.
Đầu bếp Lý vẫn luôn rất sĩ diện, bị hạ mặt tại chỗ, tức giận như vậy cũng không phải không có đạo lý,
Đầu bếp Lý còn không có lập tức tìm tập đoàn Thịnh Cảnh gây phiền phức đã cho thấy ông ta đã học được cách kiềm chế. Học trò rất hiểu cho đầu bếp Lý, nếu như chính cậu ta gặp phải chuyện như vậy, chính cậu cũng không chịu nổi.
Học trò đi đến trước mặt đầu bếp Lý, thành khẩn nói: “Sư phụ, thầy có vì việc của tập đoàn Thịnh Cảnh lần này mà tức giận không?”
Đầu bếp Lý nặng nề hừ một tiếng, khoanh tay: “Không, người ta không có mắt nhìn là việc của người ta, tôi mới sẽ không vì loại chuyện này mà tức giận.”
“Tôi căn bản chưa được thử nếm vị của bồ câu úp xôi kia, cho dù người khác có khen đến ba hoa thế nào tôi cũng không tin.”
Học trò lau mặt, muốn nói lại thôi: “Ai, em biết thầy đối với bồ câu úp xôi tò mò. nếu không chúng ta đi tiệm cơm Bạch Ký nếm thử, tai nghe mắt thấy đều là thật, chúng ta ăn được bồ câu úp xôi liền biết rốt cuộc có chuyện gì.”
Bốn chữ tiệm cơm Bạch Ký này mấy ngày nay đã trở thành cái bóng trong lòng đầu bếp Lý.
Đầu bếp Lý lắc đầu, quyết đoán nói: “Tôi không đi! Tôi tuyệt đối không có tò mò! Cũng tuyệt đối không có khả năng đến tiệm cơm Bạch Ký.”
Học trò nặng nề thở dài một hơi, thấy khuyên mãi vẫn bất động đầu bếp Lý. Vì vậy liền bỏ qua ý nghĩ này, cùng một nhóm nhỏ đầu bếp bàn bạc phương pháp để chuẩn bị cho ngày mai đi xem tiệm cơm Bạch Ký, mua một ít trở về, để xem thức ăn tiệm cơm Bạch Ký kia có gì ngon mà có thể khiến quan khách hồn khiên mộng nhiễu.
[1]Hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên
…
Rất nhiều người khi về đến nhà liền không bao giờ muốn động đến chuyện liên quan đến công việc của mình nữa, rất nhiều đầu bếp về đến nhà đều không muốn nấu ăn, nhưng đầu bếp Lý lại không phải trong số đó.
Đầu bếp Lý về đến nhà cởi đồng phục làm việc, vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra đồ ăn đặt tới vòi nước bắt đầu rửa.
Vợ của ông thấy ông trở về liền đẩy xe lăn vào nhà bếp.
Đầu bếp Lý đang rửa rau, dư quang thoáng nhìn qua vợ, nói: “Bà vào đây để làm gì, mau đi ra, đợi chút nữa cơm có thể ăn rồi.”
Ông ta lớn lên trông hung dữ, giọng nói thô, lúc bình thường nói chuyện dễ làm người sợ.
Nhưng mà người vợ tóc hoa râm cũng không có đi: “Không có việc gì, ông không phải là sợ tôi bị khói dầu sặc sao, sẽ không. Tôi thấy ông mua bồ câu, ông chuẩn bị làm bồ câu non nướng rượu hoa điêu sao?”
"Đúng vậy." Đầu bếp Lý gật đầu, chính là động tác tay vẫn không ngừng, đem bồ câu xé ra, lấy ra nội tạng bên trong.
Trên mặt vợ ông ta tràn ngập mong chờ: “Món ăn này làm có chút phiền toái, tại sao ông lại làm món này cho tôi ăn.”
Đầu bếp Lý không định đem chuyện công việc phiền lòng nói ra, vừa băm thịt vừa nói: “Muốn làm thì làm, không được sao?”
“Ông nói chuyện vẫn là cọc cằn như thế, y chang lúc trẻ.”
Lúc bồ câu non nướng rượu hoa điêu làm xong, vợ ông ta nếm thử một miếng, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, toàn thân tràn đầy hạnh phúc: “Chính là cái hương vị này, có cảm giác như quay trở lại thời điểm chúng ta mới quen một năm kia, trở lại lúc chúng ta còn trẻ.”
Đầu bếp Lý: "Đã lớn tuổi như vậy rồi, còn nói những lời buồn nôn."
Vợ ông thở dài: “Còn không nói sẽ không kịp nữa, chúng ta đều già cả rồi.”
Đầu bếp Lý trầm mặc một lúc: “Đừng nói nhảm, ăn thịt bồ câu đi.”
Người vợ cười híp mắt, gấp lên một miếng bồ câu, nói: “Ông có chuyện gì đều không giấu được tôi, ở bên ngoài nhất định ông bị người ta khi dễ đúng không? Nếu không ông cũng không làm món này.”
Đầu bếp Lý: "..."
“Tôi chỉ là muốn bà xem, tôi làm thịt bồ câu còn ngon không?”
Vợ ông gật đầu: “Ăn ngon chứ. Bảy mấy năm về trước, ở trong tiệm cơm ăn được món ăn này tôi đã nghĩ không ngờ có người làm thịt bồ câu ngon đến vậy, tôi nhất định phải gả cho người đó. Lúc nhìn thấy ông tôi phát hiện ông lớn lên trông hung dữ như vậy tôi không thích, không nghĩ đến quanh đi quẩn lại đều là gả cho ông, có lẽ vì đồ ăn ông làm rất ngon đi.”
Đầu bếp Lý tìm lại niềm tin từ vợ mình, khó được mở lòng: “Gần đây có vài người nói bồ câu non nướng rượu hoa điêu của tôi làm không ngon bằng bồ câu úp xôi của người ta. Tôi đã so sánh trình tự làm của hai món, rõ ràng là bồ câu non nướng rượu hoa điêu phức tạp hơn, đáng lẽ ra phải ăn ngon hơn mới đúng.”
Vợ ông ta suy nghĩ một chút, nói: “Ông nếm thử món kia chưa?”