Đầu bếp Lý nói: “Không có, những khách hàng kia ăn hết rồi, tôi còn chưa thử qua.”
Vợ ông ta nói: “Vậy ông đi thử một chút đi, dù sao cũng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không thể làm ếch ngồi đáy giếng mãi được.”
[1]Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân vốn là câu thành ngữ rất phổ biến của nhân dân Trung Quốc, tương tự câu thành ngữ Việt Nam: Ngoài núi này cao còn núi khác cao hơn/
“Tôi mới không phải phải ếch ngồi đáy giếng.” Đầu bếp Lý bất mãn nói.
Nói thì nói như vậy, nhưng dưới sự khuyên bảo của vợ ông ta, ông vẫn quyết định đến tiệm cơm Bạch Ký xem thử.
Bởi vì đã từng nói sẽ không đến tiệm cơm Bạch Ký, đầu bếp Lý không muốn gây rắc rối cho học trò của mình. Vì vậy đã lén bọn họ hỏi phục vụ địa chỉ của tiệm cơm Bạch Ký.
Điện thoại của đầu bếp Lý không phải điện thoại thông minh mà chỉ là chiếc điện thoại già, không có chức năng dẫn đường, sau khi xuống tàu điện ngầm, đường càng trở nên khó đi.
Đầu bếp Lý vốn nghĩ rằng tìm được tiệm cơm Bạch Ký rất khó, dù sao nghe phục vụ nói, tiệm cơm Bạch Kỷ chỉ là một quán nhỏ ruồi bọ, kém thu hút ở trung tâm cao ốc, khác biệt một trời một vực so với nhà hàng lớn Hải Thị.
Làm đầu bếp Lý không nghĩ tới là sau khi xuống tàu điện ngầm, ông ta chỉ thuận tay kéo một người đi đường hỏi, đối phương liền biết tiệm cơm Bạch Ký ở đâu.
Đinh Lâm trong bộ tây trang giày da nói với đầu bếp Lý: “À, ông nói đến tiệm cơm Bạch Ký đúng không, ở chợ đen đấy, tôi mới từ đó trở về, chuẩn bị đi làm.”
Cái quán ruồi bọ này lại nổi tiếng như vậy sao? Đây chính là khu náo nhiệt.
Đầu bếp Lý không tin, lại kéo một người đi đường hỏi: “Xin chào, xin hỏi cậu biết tiệm cơm Bạch Ký ở đâu không?”
Đối phương nhìn ông ta, vẻ mặt sáng tỏ nói: “Ám hiệu là gì, Tửu Tửu Trà?”
“Cái gì trà?” Vẻ mặt đầu bếp Lý lờ mờ: “Cậu đang nói gì vậy.”
“Hóa ra ông đến không phải vì xem video cua hấp cam của Tửu Tửu Trà à.” Người đi đường bừng tỉnh, sờ sờ đầu: “Dạo này tôi thường bị mọi người kéo hỏi tiệm cơm Bạch Ký ở đâu, bọn họ đều là vì xem video của Tửu Tửu Trà mà đến, tới mua cua hấp cam.”
Vừa nghe đến cua hấp cam, đầu bếp Lý đã phản ứng. Ông ta có xem qua video này, nhưng cũng không nhớ kỹ người đăng video là ai
“Ông rời khỏi cổng thứ nhất, sau đó đi thêm hai con đường sẽ đến chợ đen, tiệm cơm Bạch Ký nằm ngay trung tâm chợ đen, ông thấy tiệm cơm nào đông khách nhất thì đó chính là tiệm cơm Bạch Ký.”
Người chỉ đường miêu tả rất rõ ràng, đầu bếp Lý rất nhanh chóng tìm thấy tiệm cơm Bạch Ký.
Dọc đường đi, trong lòng ông ta đầy nghi vấn. Chỉ dựa vào việc ở quảng trường ông ta hỏi hai người, cả hai người đều biết tiệm cơm Bạch Ký, xác suất trăm phần trăm. Nói rõ chí ít ở quảng trường không ai không biết tới tiệm cơm Bạch Ký.
Một quán cơm nhỏ không ngờ lại có tiếng tăm như vậy, khiến ông ta có suy nghĩ khác về tiệm cơm Bạch Ký. Trước đến nay ông ta chưa từng thấy quán nhỏ ruồi bọ như vậy.
Đầu bếp Lý nhìn tiệm cơm Bạch Ký trước mặt, hít sâu một hơi, khí thế hùng hổ bước vào, người không biết còn cho rằng ông ta đến gây chuyện.
Coi như danh tiếng tiệm cơm Bạch Ký rất lớn, nhưng cũng không thể sánh bằng nhà hàng lớn Hải Thị. Không chỉ thế ăn ngon hơn mới là đạo lý, thiếu nguyên liệu, thiếu cơ sở vật chất, thiếu nhân lực, một quán ăn nhỏ thiếu hụt nhiều như vậy làm sao có thể làm ra được món ăn ngon.
Đang lúc ông ta mười phần khí thế đi đến trước quầy thu ngân để nói chuyện với Bạch Nhất Nặc lại nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói.
Ông ta sững sờ ở tại chỗ: "Cái gì? Không có bồ câu úp xôi?"
Bạch Nhất Nặc gật đầu.
Đầu bếp Lý nghi ngờ nói: “Tại sao không có bồ câu úp xôi, không phải các người từng bán món này cho tập đoàn Thịnh Cảnh sao. Có phải cô nhận ra tôi nên không muốn bán cho tôi phải không.” Ông ta cảm thấy Bạch Nhất Nặc nhận ra mình, dù sao ông ta trong giới rất nổi tiếng, đã tham gia rất nhiều cuộc thi đầu bếp, đối phương có thể đã từng xem qua ảnh ông ta, bởi vì sợ nên không muốn bán bồ câu úp xôi cho ông ta.
Đầu bếp Lý vì để ăn được bồ câu úp xôi, khó có được vẻ mặt ôn hòa: “Cô không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn nếm thử bồ câu úp xôi, nếu ăn không ngon cũng sẽ không gây phiền phức cho cô, dù sao trước kia là người tập đoàn Thịnh Cảnh không nể mặt tôi, muốn trách cũng là trách bọn họ."
“Tôi không biết ông, cũng không muốn biết ông là ai.” Bạch Nhất Nặc nhìn đầu bếp Lý có chút kỳ lạ: “Tập đoàn Thịnh Cảnh đã bỏ một số tiền lớn mời tôi làm trong yến tiệc, tạm thời sẽ không được bày bán.”
Đầu bếp Lý nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bạch Nhất Nặc, biết được là mình suy nghĩ nhiều, không khỏi cảm thấy xấu hổ: “.... Cho tôi một phần đi, tôi đặc biệt đến vì nó, cũng không thể tay không trở về.”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu: "Thật ngại quá, cho dù tôi muốn làm cũng *hữu tâm vô lực, *không bột đố gột nên hồ, trong tiệm cũng không có nguyên liệu."
*Có tâm nhưng không có sức lực
*Không bột đố gột nên hồ (tục ngữ cổ) người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo (ví với thiếu điều kiện cần thiết, thì tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện)
Đầu bếp Lý cùng Bạch Nhất Nặc mắt lớn trừng mắt nhỏ, đầu bếp Lý lớn lên trong hung dữ như vậy, nhưng Bạch Nhất Nặc cũng không sợ, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi, vẫn mỉm cười lễ phép như cũ.
Tính tình Bạch Nhất Nặc ôn hòa, người nóng nảy như đầu bếp Lý cũng bị ảnh hưởng đến, cơn giận dần biến mất, chậm rãi bình tĩnh.
Một lát sau, đầu bếp Lý chịu thua, thở dài. Chủ quán này tuổi quá nhỏ, cũng không lớn hơn cháu gái ông ta bao nhiêu, hoàn toàn không tức giận được. Ông ta thỏa hiệp nói: “Vậy trong tiệm cô còn món gì?”
“Nếu ông muốn ăn bốn món trong buổi tiệc thì có thể thử khô bò xé sợi. Món này được đánh giá rất cao ở tiệm chúng tôi, người đến ăn đều khen ngon.”