Nhưng mà phong ba chuyện này còn chưa qua. Chủ biên tập Nhật Báo Hải Thị thấy bài viết này rất có ý nghĩa, trực tiếp đánh vào điểm nhức nhối của dư luận, được xã hội phản ứng rất tốt. Vì vậy đã sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp.
Phóng viên Nhật Báo Hải Thị thông qua trường học tìm được Chu Hiểu Khải.
Phóng viên nhìn “người sinh viên sụp đổ” trước mặt, nói: “Bạn học, sở dĩ cậu khóc vì cuộc sống thường ngày quá áp lực sao? Xin hỏi hiện tại tâm trạng của cậu đã khôi phục chưa?”
Lượt xem Nhật Báo Hải Thị phát sóng trực tiếp rất thấp, thế nhưng nhiều người nghe nói kỳ phát sóng lần này là người sinh viên sụp đổ kia. Vì thế nên đều đến xem phòng phát sóng, muốn biết nguyên nhân đối phương khóc đến như vậy có giống trong tưởng tượng của bọn họ hay không. Vậy nên người xem phát sóng Nhật Báo Hải Thị đạt đến kỷ lục mới.
[ Hoá ra sinh viên cơm khô kia là học sinh trường đại học Công Nghệ, đại học Công Nghệ ở đây cũng được coi là một trường đại học rất tốt. Sinh viên cơm khô có thể thi đậu đại học Công Nghệ chứng tỏ cậu ấy so với bạn đồng trang lứa cũng là một học bá nhỏ. Phiền não của học bá tôi không tưởng tượng nổi. ]
[ Tôi là sinh viên Hải Đại bên cạnh, điểm xét tuyển của đại học Hải Đại cao hơn nhiều so với đại học Công Nghệ. Làm con nhà người ta, tôi chân thành bày tỏ học bá không có ưu tú như trong tưởng tượng của mọi người vậy. Bởi vì chúng tôi yêu cầu cao đối với chính mình, nên áp lực cũng rất lớn.”
[ Tôi nghĩ khả năng cao nhất là việc học cùng cuộc sống đều áp lực.”
Đang lúc trong khu bình luận thảo luận đầy sôi nổi, Chu Hiểu Khải sờ sờ đầu: “Thật ra không giống mọi người nghĩ… Cũng là bởi vì cơm rơi xuống đất, cho nên quá đau lòng mà thôi. A đúng rồi, còn có tán dù chọc vào mũi tôi nữa, rất đau.”
Người xem trong phòng phát sóng: “???” Cái này cùng bọn họ suy nghĩ thật sự không giống nhau.
Phóng viên tò mò hỏi: “Chỉ là một phần cơm thôi mà phải làm lớn chuyện đến vậy? Chẳng lẽ trong cuộc sống thường ngày cậu cũng là một người cảm tính thế sao?”
Chu Hiểu Khải lúng túng nói: “Tôi không phải là một người cảm tính, nhưng mọi người không biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới mua được cua hấp cam và khô bò xé sợi của tiệm cơm Bạch Ký đâu, kết quả đùng một cái, đồ ăn ngon đều không thể vào bụng, tất cả đều không thể ăn. Quá lãng phí.”
Phóng viên: “…”
Người xem trong phòng phát sóng: “...” Hóa ra là bọn họ suy nghĩ nhiều, người ta thật sự chỉ vì cơm mà thôi.
Phóng viên có chút không tin, nói: “Này….. Cũng quá khoa trương đi. Cậu thật sự không phải vì gia đình hay cuộc sống mà sụp đổ sao?”
Chu Hiểu Khải thấy phóng viên không tin, lập tức nâng cao âm lượng, nói: “Mọi người đã suy nghĩ nhiều, nếu như mọi người không tin có thể đến tiệm cơm Bạch Ký ăn thử, mọi người liền biết vì cái gì tôi lại chân tình thật cảm như vậy.”
Đã từng có tiền án bún ốc, nay lại nổi lên nhờ một phần cơm.
Chuyện tình của Chu Hiểu Khải chuyển đổi bất ngờ, không ai đoán được anh ta nổi tiếng nhờ vào một phần cơm. Hiện tại mọi người không còn gọi anh ta là người sinh viên đại học sụp đổ nữa, mà gọi là sinh viên đại học cơm khô.
Trải qua lần phát sóng của Nhật Báo Hải Thị, thanh danh của tiệm cơm Bạch Ký không chỉ vang xa ở khu nữa, chậm rãi lan rộng toàn bộ Hải Thị.
Không ít người thông qua sinh viên cơm khô đã biết đến tiệm cơm Bạch Ký.
Mặc dù có người không tin, cảm thấy đây là chiêu trò quảng cáo, đều là kịch bản thương nghiệp. Nhưng đại bộ phận người đều tò mò, có thể khiến sinh viên đại học thèm thành như vậy, cơm của tiệm cơm Bạch Ký này rốt cuộc ngon đến mức nào.
“Chiêu trò quảng cáo cũng không thành vấn đề, tôi nghĩ kỹ thuật diễn của sinh viên cơm khô đáng giá được khen thưởng, hy vọng bà chủ cho anh ta thêm hai cái đùi gà.”
Nhưng mà đợi bọn họ mở nền tảng đồ ăn bên ngoài tìm tên tiệm cơm Bạch Ký lại phát hiện không có gì cả.
“Thật quá đáng đi, giờ tôi ngay cả đánh giá cũng không thể được. Thời buổi này, tiền cũng không tiêu được sao.”
“Tôi ở trên nền tảng xem được cua hấp cam của tiệm cơm Bạch Ký, nhưng mà cua hấp cam rất đắt, nên tôi không có mua. Hôm nay ở Nhật Báo Hải Thị lại gặp được lần nữa, tôi rốt cuộc hạ quyết tâm muốn mua, nhưng tiệm cơm Bạch Ký lại không giao hàng? Khóc, cô chủ thật không có tâm.”