Năng lực của Phương Vân quả đúng là giỏi như bạn cùng phòng của anh ta đã nói, sau khi anh ta nói chuyện với Bạch Nhất Nặc xong, hiểu được nhu cầu của Bạch Nhất Nặc, chẳng mấy chốc anh ta đã phác thảo sơ đồ công năng.
Bạch Nhất Nặc nhìn giao diện được thiết kế rất đẹp và tinh xảo.
Phương Vân hỏi cô có muốn thiết kế một cái logo cho tiệm cơm Bạch Ký không, nếu như cô muốn thì anh ta cũng có thể làm.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút, sau đó cô lấy ra một tờ giấy nháp, cô vẽ một cái logo rồi đưa cho Phương Vân, chủ thể logo là hình của một cái bát cơm, bên trong thì viết bốn chữ tiệm cơm Bạch Ký.
Cái bát cơm được vẽ trông sinh động như thật, còn bốn chữ tiệm cơm Bạch Ký thì như nước chảy mây trôi, rất nghệ thuật.
Phương Vân nhìn bức tranh ảnh này mà không khỏi khen ngợi: “Cái thiết kế logo này đặc sắc thật, nó còn đẹp hơn so với tôi thiết kế, cô học nghệ thuật à?”
Bạch Nhất Nặc nhớ lại trải nghiệm của nguyên chủ: “Tôi học máy tính, đã tốt nghiệp rồi.”
Đôi mắt của Phương Vân sáng lên: “Vậy chúng ta học cùng chuyên ngành rồi, mà tại sao sau khi tốt nghiệp, cô không theo công việc phát triển phần mềm thế?”
Từ nhỏ Phương Vân đã thích lập trình, nếu không phải là vì sốt mà trượt bài thi tiếng anh thì anh ta đã đủ điểm vào đại học thủ đô rồi.
Là một kỹ sư phát triển phần mềm chuyên nghiệp, nên anh ta cảm thấy có hơi đau lòng khi thấy Bạch Nhất Nặc không theo ngành này, anh ta nói tiếp: “Nếu như cô đang gặp khó khăn gì trong việc học, thì cô có thể tới tìm tôi, tôi có thể giải đáp giúp cô.”
Bạch Nhất Nặc nhớ đến cuốn sách chuyên môn của nguyên chủ như thiên văn, cô cười một tiếng, rồi chuyển chủ đề: “Tôi cảm thấy tôi thích mở một tiệm cơm nhỏ hơn.”
Phương Vân thở dài một tiếng, không thể làm gì khác ngoài đành thôi, nhưng nghĩ lại một chút, nếu Bạch Nhất Nặc không mở tiệm cơm Bạch Ký, thì anh ta sẽ không được ăn những món ăn ngon như thế này nữa. Phương Vân nghĩ đến cảnh Bạch Nhất Nặc không mở tiệm cơm, anh ta dứt khoát chọn im lặng.
Bởi vì đã từng là người cùng ngành, cộng thêm sự yêu thích đối với tiệm cơm Bạch Ký, nên Phương Vân đã dồn hết sức để hoàn thành chương trình nhỏ này. Chức năng của toàn bộ hệ thống đã được hoàn thiện hết, là một hệ thống vô cùng kỹ càng.
...
Vào ngày chương trình nhỏ chính thức được ra mắt, Bạch Nhất Nặc đã dán mã QR của chương trình nhỏ ở bên cạnh quầy thu tiền, trên đó viết “chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký”.
Sau khi các vị khách thấy mã QR thì họ tò mò hỏi: “Bà chủ, cô làm chương trình nhỏ làm gì thế?”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Tiệm cơm Bạch Ký sắp có dịch vụ giao đồ ăn, mọi người có thể quét mã QR này, nhấp vào chương trình nhỏ và tiến hành chọn món ăn.”
“Cái gì?” Con ngươi của các vị khách được phen chấn động, chức năng giao đồ ăn mà bọn họ hằng mong đợi đã tới rồi sao!
Sau một phen khiếp sợ, các vị khách phát hiện lời mà Bạch Nhất Nặc nói là sự thật, cô không gạt bọn họ, thế nên tất cả mọi người đã vô cùng vui vẻ mà lập tức lấy điện thoại di động ra và quét mã QR, cứ như chậm một giây là sẽ không quét được mã vậy.
Tô Kiệt nhìn giao diện của chương trình nhỏ thì khẽ gật đầu: “Bà chủ, cô đã tìm ai để phát triển thế? Tôi thấy chương trình nhỏ này được thiết kế không tệ, trang bìa tinh xảo, nội dung cũng đầy đủ, vận hành mượt.”
Tô Kiệt mở công ty khoa học công nghệ nên anh ta ấy hiểu rất rõ về phát triển phần mềm, anh ấy đã dùng thử chức năng của chương trình nhỏ này, phát hiện chương trình nhỏ này còn tốt hơn so với hệ thống đặt món ở trên thành phố.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Nó được thiết kế bởi một vị khách đấy.”
Tô Kiệt nghe vậy thì thở dài, lúc trước anh ấy có đề nghị với Bạch Nhất Nặc về việc giao đồ ăn nhưng đối phương từ chối, nên anh ấy không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ngay khi ấy. Nếu như anh ấy sớm biết Bạch Nhất Nặc thay đã đổi suy nghĩ, thì anh ấy có thể bảo nhân viên làm cho cô. Mặc dù chi tiết có thể không tốt bằng chương trình nhỏ này, nhưng nó cũng chẳng kém là bao.
Quan trọng nhất là nếu Bạch Nhất Nặc để anh ấy làm, thì anh ấy sẽ trở thành người có công của tiệm cơm Bạch Ký.
Mà bây giờ tự dưng lại có một vị khách chạy đến và đoạt đi cơ hội “thăng chức” của anh ấy.
Nếu như nhân viên trong công ty của Tô Kiệt biết ông chủ đang nghĩ gì trong lòng thì chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng khiếp sợ. Ở công ty, ông chủ bày mưu lập kế, sấm rền gió cuốn, luôn được các công ty khác tới cửa xin, mới đồng ý hợp tác.
Nếu có người nói cho các nhân viên biết, ông chủ đã chủ động đến cửa xin hợp tác, mà đây lại còn là một đơn đặt hàng nhỏ. Thì các nhân viên chỉ muốn nói, hôm đó chỉ có thể là ngày tận thế mà thôi.
…
Bạch Nhất Nặc viết thông báo ở trên trang đầu của chương trình nhỏ: “Đúng năm giờ chiều nay sẽ trưng bày bốn món ăn, cơm chiên thịt bò, cua hấp cam, khô bò xé sợi và bánh trôi hoa quế rượu ngọt, mỗi món có ba mươi phần, mỗi người chỉ được mua hai phần cho mỗi món.”
Món ăn ở trong tiệm không chỉ có bốn món này, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên triển khai dịch vụ giao đồ ăn nên Bạch Nhất Nặc không muốn trưng bày quá nhiều đồ ăn, dẫn đến việc lúng túng tay chân.
Giả cả của bốn món này có cả thấp và cao, hơn nữa còn có loại hình đa dạng, cơm chiên, đồ ăn mặn, đồ ăn ngọt, và đồ uống, tất cả đều có đủ.