Sau khi biết tin tiệm cơm Bạch Ký có giao đồ ăn, các vị khách cũng đã khiếp sợ rồi, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên kỳ lạ.
Một vị khách vừa ăn cơm, vừa hứng thú trò chuyện với một người không quen biết ở bên cạnh: “Bạn có tính mua đồ qua dịch vụ giao đồ ăn ở tiệm cơm Bạch không?”
Người bên cạnh mỉm cười nói: “Đặt giao đồ ăn phiền phức lắm, loại còn phải trả thêm phí giao, nhà tôi nằm kế tiệm cơm Bạch Ký nên sẽ không đặt mua về đâu.”
Người khách hỏi cũng gật đầu một cái, bản thân cũng cho là như vậy: “Không sai, tôi cũng nghĩ như bạn vậy, hơn nữa ăn ở ngay tại tiệm cơm Bạch Ký ngon hơn nhiều. Cơm còn nóng hổi, thịt bò còn rất thơm, nếu mà qua dịch vụ giao thì hơi nóng và mùi thơm sẽ bay mất, chắc chắn mùi vị sẽ giảm. Tôi cũng không đặt giao về đâu.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi gật đầu một cái. Hai người vốn dĩ không hề quen biết nhau, sau một hồi tán gẫu, mối quan hệ giữa họ dần trở nên thân thiết hơn. Khi hai người trò chuyện với nhau sâu hơn, bọn họ phát hiện ra rằng những gì họ từng trải đều rất giống nhau, nói chuyện rất hợp, đến mức suýt chút nữa xưng anh em với nhau rồi.
Cơm nước xong xuôi, vị khách vẫn rất quyến luyến với người ngồi bên cạnh: “Vậy tôi về nhà đây.”
Người bên cạnh nói: “Tạm biệt, tôi cũng sắp ăn xong rồi, đợi một lát nữa tôi mới về.”
Sau khi vị khách kia đứng dậy và rời đi trước, anh ta lập tức mở chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký lên, vừa nhìn đồng hồ đeo tay của mình, vừa lướt nhìn trang bìa mới.
Anh ta vô cùng phấn khởi, lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi, yeah.
Người bên cạnh thấy người ngồi cùng bàn mình đã rời đi, anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện đối phương đã rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký, cũng không quay đầu nhìn anh ta, thì anh ta đã lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, và mở chương trình nhỏ mới vừa lưu lên.
Trong lòng anh ta nghĩ, cái người này thật ngốc. Rõ ràng là đối phương thấy ở trên bàn anh ta là món khô bò xé sợi và cua hấp cam, nếu đã có thể ăn hai món này thì chẳng lẽ anh ta còn để ý đến phí giao hàng sao?
( không cần đăng ký)
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh, quá hay.
…
Trương Khả và Lý Phong Trạch ăn ở tại tiệm cơm Bạch Ký, họ không chỉ tới ăn tối tại tiệm cơm Bạch Ký, mà đến cơm trưa cũng vậy.
Lúc cậu ta nghe Bạch Nhất Nặc bảo bọn họ lưu mã QR về là có thể đặt giao về.
Đôi mắt của Trương Khả sáng lên: “Hay quá, vậy là tớ không cần phải chạy tám trăm mét để tới phố đen nữa rồi. Tiệm cơm Bạch Ký đã có dịch vụ giao hàng, tớ có thể ăn trực tiếp ở trường rồi.”
Nghe Bạch Nhất Nặc nói xong, Trương Khả và Lý Phong Trạch nhìn nhau, rồi gật đầu một cái nhằm hẹn ngầm, cơm nước xong rồi thì họ rời đi.
Năm giờ chiều vừa hay cũng là lúc tan học.
Trương Khả nhớ đến dịch vụ giao hàng của tiệm cơm Bạch Ký, cậu ta lấy điện thoại di động của mình ra, vừa nhìn đồng hồ trên tường, vừa lướt giao diện mới.
So với Trương Khả, Lý Phong Trạch theo vạn sự tùy duyên nhiều hơn. Lý Phong Trạch nói: “Bà chủ lên tổng cộng bốn món, mỗi món đều có ba mươi phần, tính ra là có một trăm hai mươi món. Nhất định là chúng ta sẽ nằm trong một phần một trăm hai mươi đó.”
Trương Khả nói: “Không thể xem thường được, lúc ấy ở trong tiệm có không dưới trăm người, ai cũng đều nghe thấy lời của bà chủ mà chú ý đến chương trình nhỏ, lỡ bọn họ cũng tới giành thì làm thế nào, vậy thì chúng ta sẽ không ăn được gì mất.”
Lý Phong Trạch có chút khinh thường, đợi một lúc mới làm mới trang bìa: “Cậu làm quá, tớ thấy cậu khéo lo rồi đấy. Lùi lại một ngàn bước mà nói, giả sử suy nghĩ của cậu là thật, thì tớ cũng có phương pháp để ứng phó. Món khô bò xé sợi và cua hấp cam đều rất đắt, nên chắc chắn lượng tiêu thụ của hai món ăn này sẽ rất ít, chúng ta có thể cướp được hai món này, nhất định là chúng ta có thể cướp được.”
Trương Khả làm mới giao diện, càng lướt lại càng lo, lòng cậu ta như lửa đốt: “Tại sao vẫn chưa ra, sắp đến năm giờ chiều rồi, bà chủ sẽ không cho chúng ta leo cây đấy chứ.”
Một giây ngay sau khi cậu ta vừa dứt lời, đã tới năm giờ, trên trang xuất hiện các mục chọn đồ ăn.
Lúc Lý Phong Trạch thấy mục chọn đồ ăn xuất hiện, cậu ta chậm rãi bỏ món cua hấp cam và khô bò xé sợi vào giỏ mua hàng. Khi cậu ta đang tính thanh toán, thì hệ thống lại nhảy ra một dòng nhắc nhở “Hai món mà bạn chọn đều đã hết.”
Lý Phong Trạch: “?”
Cậu ta ý thức được có chút không ổn, nên cậu ta lập tức bỏ ba món khác vào giỏ mua hàng, hệ thống lại nhảy ra một dòng nhắc nhở “Ba món mà bạn chọn đều đã hết.”
Lý Phong Trạch nhìn chiếc điện thoại di động trong tay, vừa tức mà vừa nóng, suýt chút nữa là cậu ta đã không nhịn được mà quăng nó xuống đất rồi.
Cậu ta thề là bản thân không trễ giờ, lúc này cậu ta nhìn đồng hồ điện tử ở trên tay, bây giờ mới năm giờ hơn năm giây.
Mới năm giây mà đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký đã được bán hết rồi?