Cậu ta thấy căn bản không khuyên được Bạch Nhất Nặc, đành phải buông điện thoại xuống, quay đầu oán giận với Lý Phong Trạch: “Bà chủ nói không nỡ đụng tới cây hoa quế ở hậu viện, vì vậy sẽ không bán quá nhiều bánh trôi rượu ngọt. Điều này chứng tỏ chúng ta vốn dĩ có thể ăn nhiều bánh trôi rượu ngọt hơn!"
Lý Phong Trạch sau khi nghe thấy lời của Trương Khả liền nắm cằm của mình, có chút đăm chiêu, một lúc sau mới nói: “… Mình nhớ hoa quế trường bọn mình cũng nở rồi.”
"Sao mình không nghĩ ra nhỉ?"
Trương Khả sau khi nghe thấy lời của Lý Phong Trạch, mắt liền sáng lên. Cậu ta và Lý Phong Trạch nhìn nhau một cái, ý cười trên mặt càng lúc càng lớn, kéo tới tận khóe miệng.
…
Thầy Mã là chủ nhiệm chính trị ở trường Nhị Trung Hải Thị, phụ trách giải quyết vấn đề vi phạm kỉ luật của học sinh.
Thầy Mã có một khuôn mặt chữ điền, nhìn vào sẽ thấy có vẻ nghiêm nghị chính trực. Bình thường ông ấy không nói cười tùy tiện, cả người tràn ngập uy lực.
Trước kia, ông ấy tìm được một cặp tình nhân để thăm hỏi, còn chưa mở miệng ra thì cả hai người kia đã bị dọa ngu người rồi, lập tức trăm miệng một lời khóc lóc nói sẽ chia tay ngay lập tức, sau không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cặp tình nhân quay đầu nhìn liền thấy đối phương quỳ xuống nhanh như vậy thì tức muốn chết.
Không đợi thầy Mã dạy dỗ thì hai người bọn họ đã lao vào cãi nhau rồi, nói đối phương nói lời yêu anh ta/ cô ta đều là giả cả.
Thầy Mã: ". . . . . ."
Thầy Mã dựa vào thế lực khiến người người nghe tin đã sợ mất mật, để lại uy danh hiển hách ở Nhị trung Hải Thị, được học sinh gọi bằng một cái tên thân thiết là “mặt ngựa”.
Hôm nay, thầy Mã phát hiện một việc vô cùng kỳ quặc, trên bàn của mỗi giáo viên nữ trong phòng đều đặt một ly trà sữa.
Bình trà sữa đều là trong suốt, thứ bên trong trong suốt long lanh, hoa quế óng vàng, bánh trôi giống như bạch ngọc.
Mẹ thầy Mã là người làm rượu ngọt nên thầy Mã vừa nhìn món đồ ở trên bàn liền biết đây là bánh trôi rượu ngọt.
Vừa hỏi, đúng như dự đoán.
Một giáo viên nữ nghe thấy ông ấy hỏi thì cho rằng là ông ấy muốn uống, vì vậy liền đưa cho thầy Mã một ly bánh trôi rượu ngọt.
"Thầy Mã, thầy ăn thử bánh trôi rượu ngọt này xem, hương vị thực sự rất ngon. Bánh trôi rượu ngọt của nhà này bán rất tốt, chậm chân chút thôi thì căn bản sẽ mua không được.”
"Ừm… không hay lắm nhỉ, vậy thì cô không còn gì để uống rồi à?”
Giáo viên nữ lắc đầu: "Tôi đã uống đủ rồi, ước chừng hai ly."
Thầy Mã sau khi nghe được lời của giáo viên nữ liền tò mò hỏi: "Không phải cô nói gần đây phải giảm cân sao?"
Giáo viên nữ mỉm cười: "Không ăn no làm sao có sức để giảm cân chứ? Hơn nữa, không có sức sẽ không dạy tốt cho học sinh, tôi phải chịu trách nhiệm với học sinh.”
Thầy Mã: ". . . . . ."
Cô thực sự không phải đang lấy cớ đấy chứ?
Thầy Mã nhìn đồng hồ, đúng lúc tới giờ kiểm tra nên ông ấy nói cảm ơn giáo viên nữ xong liền cầm ly bánh trôi rượu ngọt đi, rời khỏi phòng làm việc.
Thầy Mã nhìn bánh trôi rượu ngọt trong tay mình, trong lòng có chút giật mình, vừa lại gần lại cảm thấy bánh trôi rượu ngọt này làm rất ngon.
Mẹ ông ấy là người làm bánh trôi rượu ngọt nên ông ấy hiểu rất rõ rượu ngọt. Rượu ngọt truyền thống làm bằng gạo nếp lên men, khó tránh khỏi việc sẽ có chút vẩn đục. Nhưng ly rượu ngọt trong tay ông ta lại vô cùng sạch sẽ trong suốt, lộ ra một màu trắng ngà thanh nhã.
Đang lúc thầy Mã định cầm ống hút đâm thủng bánh trôi rượu ngọt trong tay ra, đột nhiên ông ấy nghe thấy tiếng động từ phía trước, động tác trong tay cũng dừng lại một chút.
Đi theo tiếng động, ông ấy tò mò tìm ra nơi phát ra âm thanh, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt không nhịn được phải chấn động.
Nhị trung Hải thị là trường học nổi tiếng lâu đời, thực hiện xanh hóa vô cùng tốt. Trường không chỉ có hoa mai, bạch ngọc lan, hoa đào, hoa lê, có có một cây hoa quế siêu to. Tháng 9 vào thu, hoa quế tỏa hương, hoa của cây hoa quế cũng đã nở, khiến cả ngôi trường tràn ngập mùi hương thơm ngao ngạt động lòng người.
Mấy ngày nay, mỗi ngày lúc thầy Mã đi kiểm tra vườn trường đều có thể ngửi thấy mùi thơm sảng khoái thấm vào tim gan nên cũng vô cùng để ý cây hoa quế này.
Hiện tại, trên cây hoa quế to lớn này, giống như trái mọc trên cây mọc ra một em học sinh. Học sinh nam giống như con khỉ, trèo lên cây một cách linh hoạt. Học sinh nam trèo tới một nửa liền dừng lại. Cậu ta cầm một cái túi, vừa dùng tay hái hoa quế vừa bỏ hoa quế vào trong túi.
Động tác của học sinh nam vô cùng lưu loát, nhìn rất ngầy, khiến người khác muốn la hét inh ỏi. Trong thời gian tan lớp nên hành động trèo cây của học sinh nam thu hút rất nhiều học sinh. Bọn họ vừa la lớn “ồ”, vừa gọi bạn bè đến: “Mau nhìn đi, có người đang trèo cây!”