Thầy Mã sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy khí huyết mình bốc lên trên mặt. Ông ấy tức đến mức đỏ mặt tía tai, lớn tiếng quát lớn: “Các em đang làm gì đấy!”
Lý Phong Trạch đang đứng ở bên cạnh cây hóa quế trông chừng, Trương Khả ở trên trèo lên cây, sau khi cả hai nghe thấy lời của thầy Mã, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ.
Sao chủ nhiệm chính trị/ mặt ngựa tới đây rồi?
Sau một hồi nhốn nhao hoảng loạn, đám đông vây quanh nhìn thấy thầy Mã liền vội vàng tan tác như ong vỡ tổ, để lại hai người lẻ loi. Trương Khả leo xuống cây, cùng Lý Phong Trạch đứng đối diện với thầy Mã, hai người giống như chim cút cúi đầu không nói chuyện.
Thầy Mã vừa tức vừa vội, là một giáo viên nên ông ấy vô cùng bất mãn với hanh động này: “Ai cho các em trèo cây hả? Không muốn sống nữa à? Các em có nghĩ tới việc lỡ như bản thân mình ngã từ trên cây xuống thì phải làm sao chưa?”
Trương Khả nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ em đã biết trèo cây rồi, em trèo lên cái cây sau núi ở quê em biết bao nhiêu lần rồi, đám con nít đều gọi em là hầu vương đó.”
Thầy Mã: "… Mấy đứa chết đuối đều là người biết bơi cả!"
Thầy Mã khiển trách họ vô cùng nặng, Trương Khả và Lhung Lý Phong Trạch giống như cây chuối tây bị mưa rền gió dữ tàn phá, cả người ủ rũ.
"Hai em mỗi người đều phải viết cho thầy một bản kiểm điểm ba nghìn chữ, hơn nữa thầy sẽ báo cho phụ huynh của các em, nếu lần sau còn để thầy thấy các em trèo cây thì thầy sẽ dạy dỗ các em thật nặng, lần sau sẽ không đơn giản là viết kiểm điểm đâu.”
Trương Khả và Lý Phong Trạch yếu ớ nói: "Vâng ạ."
Thầy Mã cầm cái túi trong tay Trương Khả đi, sau khi mở túi liền nhìn thấy bên trong toàn bộ là hoa quế vàng óng ánh. Tay thầy Mã khẽ run nhẹ, có chút khó tin nói: “Các em trèo cây là vì hái hoa quế à?”
Trương Khả gật đầu.
"Các em hái hoa quế làm gì?"
"Bởi vì…”
Trương Khả nhăn nhó nói: "Tiệm cơm Bạch Ký không còn hoa quế tươi nữa rồi, bọn em không có bánh trôi hoa quế rượu ngọt ăn nữa.”
Thầy Mã: ". . . . . ."
Cả đời này ông ấy chưa từng nghe chuyện vô lý nào như vậy.
Thầy Mã châm chọc nói: "Một ly bánh trôi rượu ngọt là có thể khiến các em mạo hiểm tính mạng để trèo cây sao? Đây không phải là bánh trôi rượu ngọt nữa, đây là vàng mới phải. Tiệm cơm này đúng là hại người vô cùng.”
Ai ngờ Trương Khả không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nghiêm túc gật đầu: “Người đời coi lương thực là của trời cho, rượu ngọt hoa quế có thể uống được, vàng lại không thể ăn, tôi cảm thấy bánh trôi hoa quế rượu ngọt quan trọng hơn cả vàng.”
Trương Khả thì thào: "Em cảm thấy nếu như đồ của trường không ăn tới thì rất lãng phí, cây lượu, cây lê, cây đào, mỗi năm ra nhiều quả thế kia lại không cho học sinh ăn, rồi thối rữa ở trên đất. Em không đụng tới những thứ khác, em chỉ muốn hái một ít hoa quế thôi.”
Thầy Mã cảm giác chính mình sắp tức thành một con cá nóc rồi: "Em còn dám chống đối thầy nữa, được, thêm ba nghìn chữ tự kiểm điểm nữa.”
Trương Khả nghe thấy số chữ bản kiểm điểm tăng gấp đôi, đột nhiên không dám nói thêm nữa, cậu ta không dám nói tiếp nữa, cậu ta nhìn hoa quế trong tay thầy Mã, trong lòng đều là nước mắt, hoa quế hái lâu như vậy, toàn bộ đều không còn nữa.
Bánh trôi hoa quế rượu ngọt cũng mọc cánh bay luôn rồi.
. . . .
Trải qua chuyện này xong, thầy Mã cũng không còn tâm trạng để uống ly rượu ngọt hoa quế trong tay nữa. Sau khi tan ca, ông ấy về tới nhà liền để túi lên trên bàn, lúc này mới chú ý tới là ông ấy vẫn còn một ly rượu ngọt hoa quế vẫn chưa uống.
Thầy Mã cũng không liên hệ ly bánh trôi hoa quế rượu ngọt này với bánh trôi hoa quế rượu ngọt mà Trương Khả nói lại với nhau, dù sao thì tiệm trà sữa xung quanh đều bán bánh trôi rượu ngọt, không có gì đáng ngạc nhiên.
Ông ấy tùy tiện đặt bánh trôi hoa quế rượu ngọt lên trên bàn, rồi quay về phòng dạy con gái làm bài tập về nhà.
Mẹ thầy Mã là người ở trong căng tin Nhị Trung Hải Thị, bởi vì thời gian buôn bán của căng tin dài nên mẹ Mã tan ca trễ một chút, theo sau chân của thầy Mã.
Mẹ Mã vừa vào cửa, liền thấy bánh trôi hoa quế rượu ngịt trên bàn.
Trong lòng mẹ Mã có chút không vui, vì thế nâng cao âm lượng hô về phía cửa phòng nói: “Con trai, trong nhà không phải có rất nhiều rượu ngọt sao, sao con còn mua rượu ngọt về làm gì nữa, chẳng lẽ con cảm thấy rượu ngọt mẹ nấu không ngon à?”
Nếu là trước kia thì mẹ Mã có thể sẽ không để ý. Nhưng mà gần đây không biết tại sao, không chỉ Lý Phong Trạch mà cả những học sinh khác, bọn họ sau khi mua một ly bánh trôi rượu ngọt ở chỗ mình xong thì liền nhíu mày, vẻ mặt giống như là không thích ăn.