Lý Nguyệt cũng không có ý định từ bỏ, vươn tay đưa một ly bánh trôi hoa quế rượu ngọt cho đạo diễn: “Đạo diên, bánh trôi hoa quế rượu ngọt này hơi nông, ông tranh thủ uống lúc nóng đi, bây giờ là thời gian thưởng thức ngon nhất đó.”
Lý Nguyệt sau khi nói xong liền đi phân phát bánh trôi hoa quế rượu ngọt cho những người khác, không cho đạo diễn có thời gian từ chối.
Đạo diễn đang muốn làm cho Lý Nguyệt dừng lại, nhưng sau khi ánh mắt quét tới ly bánh trôi hoa quế rượu ngọt trên tay, ngẩn cả người ra.
Ly bánh trôi hoa quế rượu ngọt này… thật là đẹp.
Là một đạo diễn, ông có khiếu thẩm mỹ cao và con mắt rất tinh tường. Ly rượu ngọt hoa quế này khiến người khác không thể bới móc một lỗi nào, rượu ngọt trong suốt, bánh trôi mượt mà, hoa quế vàng ươm. Theo động tác tay của ông, chất lỏng bên trong cũng bắt đầu rung chuyển, hoa quế bên trong giống như vàng bắt đầu di chuyển theo rượu ngọt, thoạt nhìn giống như điểm sáng màu vàng kim.
Đạo diễn không biết ly bánh trôi hoa quế rượu ngọt này bao nhiêu tiền, nhưng trong lòng đã thầm dán một nhãn dán giá cao cho ly bánh trôi rượu ngọt này rồi.
Bởi vì ấn tượng đầu tiên của đạo diễn đối với ly bánh trôi rượu ngọt này quá tốt. Người vốn dĩ không chuẩn bị uống ly bánh trôi rượu ngọt này lại nảy ra ý định uống thử.
Dù sao thử cũng không lỗ.
Dưới tác động của thị giác, ông quên mất rằng mình vừa nói "không bao giờ uống", cầm ống hút lên và chọc thủng ly rượu ngọt.
Ông uống một ngụm rượu ngọt hoa quế thơm ngọt, vị ngọt và vị rượu chạy thẳng tới đầu lưỡi, khiến ông cảm thấy thèm ăn.
Cổ họng đạo diễn ực một cái, trực tiếp uống một hớp lớn. Bởi vì bánh trôi không phải dạng lỏng giống như rượu ngọt, vì vậy ở lại trong miệng. Đạo diễn thử nhai cục bánh trôi, một mùi gạo nếp thuần khiết bùng nổ trong miệng ông, khiến ông cảm thấy bản thân giống như đang ở ruộng lúa, chóp mũi tràn ngập hương gạo thanh nhã.
Bởi vì thành phần chính của gạo nếp là tinh bột nên sau khi nhai sẽ phân hủy thành Mantoza khiến người ăn có cảm giác ngọt thanh.
"Bánh trôi này thật ngon!"
Đạo diễn nhai bánh trôi ở trong miệng, càng nhai càng cảm nhận được mùi thơm nồng của hương gạo, hoàn toàn không dừng động tác ăn bánh trôi được.
Đạo diễn không ngừng dùng ống hút hút bánh trôi trong ly, bánh trôi nhanh chóng thấy đáy.
Một lát sau, đạo diễn nhìn đáy cốc trống rỗng, cả người còn chưa tận hứng, sao lại biến mất nhanh như vậy? Ông vẫn chưa ăn đã ghiền đâu!
Bánh trôi gạo nếp vừa thơm vừa mềm, vừa sảng khoái vừa trơn bóng, cảm giác mềm mịn, dai dai.
Bởi vì không còn bánh trôi gạo nếp, ông cảm thấy bản thân không còn hạnh phúc gì nữa!
Lý Nguyệt mua được hai mươi lăm phần bánh trôi rượu ngọt ở Tiệm cơm Bạch Ký. Đây là chị ấy năn nỉ ỉ ôi cầu xin rất lâu, Bạch Nhất Nặc mới đồng ý bán cho chị ấy nhiều như thế.
Rõ ràng hai mươi lăm phần bánh trôi rượu ngọt là không đủ, thế nên Lý Nguyệt còn mua rất nhiều cà phê, chủ yếu Lý Nguyệt đưa bánh trôi rượu ngọt cho nhân viên và diễn viên, cà phê là dành cho những người khác.
Trong lòng nhiều nhân viên công tác rất tò mò, vì sao Lý Nguyệt lại đưa cho những người khác một cốc đồ uống không tên tuổi, nét chữ bay bổng trên mặt dán nhãn ở giữa chai đồ uống không tên, viết bốn chữ Tiệm cơm Bạch Ký.
Ban đầu, nhân viên công tác nhìn thấy đồ uống của mình không giống với nhóm diễn viên chính, trong lòng có phần không mấy vui vẻ, tưởng rằng Lý Nguyệt đối xử khác biệt với họ, nâng cao dẫm thấp. Nhưng sau đó bọn họ nhìn vào nhãn hiệu cà phê trong tay và thức uống không tên tuổi của đối phương, thu hồi suy nghĩ của mình.
Trong lòng bọn họ có chút vui mừng, cốc cà phê đắt tiền này trông ngon hơn nhiều so với thức uống không tên tuổi.
Người nhận được cốc bánh trôi hoa quế rượu ngọt có cùng suy nghĩ với nhóm nhân viên này, có hơi mơ hồ.
Đoàn phim này không giành được nhiều vốn đầu tư, bộ phim đang quay chính là một web drama có kinh phí thấp, tên là [Khoảnh khắc của mối tình đầu]. Đoàn phim nghèo, kịch bản tầm thường, toàn bộ đoàn phim không hề có bất kỳ điểm sáng nào, ngoại trừ đạo diễn.
Lúc đó Lý Nguyệt nhìn trúng vị đạo diễn này cho nên mới gọi Thẩm Nghiên Nghiên tới. Đạo diễn xuất thân từ lĩnh vực quảng cáo, rất giỏi nhìn người, mặc dù tiếng tăm không lớn, nhưng rất nghiêm túc và nghiêm khắc. Lý Nguyệt cảm thấy một đạo diễn nghiêm túc và nghiêm khắc như vậy có thể biến cát thành vàng, không ngờ đạo diễn thật sự nghiêm khắc, mà còn nghiêm khắc đến nỗi muốn đuổi Thẩm Nghiên Nghiên đi.
Một đoàn phim nghèo như vậy không thể mời ngôi sao nổi tiếng tới. Tiếng tăm của nam nữ diễn viên chính cũng chỉ nhỉnh hơn kẻ vô danh tiểu tốt như Thẩm Nghiên Nghiên một chút, từng đóng một số vai phụ nhỏ trong phim truyền hình. Hai người bọn họ đều được đạo diễn tự lựa chọn, kỹ năng diễn xuất không tệ, biểu hiện khá hơn hẳn Thẩm Nghiên Nghiên bị công ty nhét vào.