Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226 - Thịt Kho Tàu Và Thịt Heo Hấp Thính Gạo 2

Chương 226 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 2
Chương 226 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 2

Lúc Bạch Nhất Nặc ướp thịt ba chỉ, cho thêm hành hoa băm nhỏ và gừng, có thể khử mùi tanh và dầu mỡ. Hơn nữa bột gạo là một loại tinh bột thực vật, có thể tự làm giảm độ béo của thịt mỡ, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo giữa mùi thơm và vị thịt.

Cả miếng thịt heo hấp thính gạo có lượng dầu vừa phải, khơi dậy mùi thơm của dầu, nhưng không có độ béo ngậy.

Sau khi Tô Mạt Mạt mắc chứng biếng ăn, không thể ăn lấy một chút thịt, cũng không thể ngửi nổi mùi thịt. Sau nhiều ngày điều trị như vậy, Tô Mạt Mạt đã có thể ăn nhiều thịt nạc với hàm lượng chất béo thấp, như thịt gà, thịt heo nạc. Thịt heo hấp thính gạo dùng thịt ba chỉ làm thành, thịt mỡ thịt nạc 50:50, cũng không phải thịt nạc đơn thuần.

Tô Mạt Mạt nghĩ tới lúc trước, mỗi khi mình ăn thịt heo hấp thính gạo, đều ăn hết phần thịt nạc, bỏ phần thịt mỡ.

Nhưng mà miếng thịt heo hấp thính gạo này, từ bột gạo đến thịt nạc, cuối cùng đến thịt mỡ, không có chỗ nào là không thể ăn. Thậm chí 50% thịt mỡ trở thành nét bút chấm phá, làm cho cả miếng thịt heo hấp thính gạo mềm mịn, hương vị càng thêm thơm ngon.

Tô Mạt Mạt nuốt trọn miếng thịt heo hấp thính gạo trong miệng chỉ sau hai lần nhai, đôi mắt híp lại vì thỏa mãn. Thế nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Tô Mạt Mạt xót xa phát hiện mình đã ăn hết khẩu phần rồi.

“Bà chủ, cho tôi thêm một chút đi. Thịt heo hấp thính gạo thật sự quá ngon, tôi chưa từng thấy miếng thịt mỡ nào ăn ngon như vậy.”

Bạch Nhất Nặc lắc đầu nói: “Không được, cho cô ăn một miếng thịt mỡ đã là giới hạn, cô ăn đồ ăn ở trước mặt đi.”

Bây giờ Tô Mạt Mạt cảm thấy rất hối hận, vô cùng hối hận, nếu không giảm cân quá mức thì sẽ không mắc chứng biếng ăn, nếu không mắc bệnh biếng ăn, cô ấy có thể ăn thịt heo hấp thính gạo của Tiệm cơm Bạch Ký.

Mặc dù Tô Mạt Mạt hết sức đau khổ, nhưng mà cô ấy biết Bạch Nhất Nặc là vì muốn tốt cho mình, vậy nên không làm phiền Bạch Nhất Nặc nữa. Cô ấy nhìn Kỷ Tử Hoài đang há miệng ăn thịt ở bên cạnh, lặng lẽ chảy nước miếng vì ghen tị.

Lúc trước Bạch Nhất Nặc đã làm Thịt kho Đông Pha cho Kỷ Tử Hoài, nhưng lần này là thịt kho tàu. Thịt kho tàu và thịt kho Đông Pha là hai món không hề giống nhau, cách làm khác nhau, thịt kho Đông Pha là hấp chín trên lửa, thịt kho tàu là hầm dưới lửa nhỏ.

Kỷ Tử Hoài tò mò hỏi: “Vì sao không làm thịt kho Đông Pha? Lần trước làm thịt kho Đông Pha ăn rất ngon.”

“Không đủ thời gian, chỉ có thể làm thịt kho tàu.”

So với thịt kho Đông Pha, thịt kho tàu càng đơn giản hơn, càng thêm giản dị.

Miếng thịt kho tàu đặt trước mặt Kỷ Tử Hoài đảo qua nước màu, màu sắc đỏ tươi, đẹp đến không tưởng.

Kỷ Tử Hoài gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào trong miệng, đôi mắt sáng lên. Thịt kho tàu trong miệng thấm đẫm nước thịt, hương vị tươi ngon đọng lại trong miệng, ăn ngon đến mức làm người ta phải than vãn.

Thịt kho tàu mềm dẻo thơm ngon, càng hấp dẫn hơn thịt kho Đông Pha, béo mà không ngấy, mềm mà không nhão.

Kỷ Tử Hoài nhớ lại dư vị của thịt kho Đông Pha mình ăn lúc trước, muốn so bì cao thấp hai món ăn, nhưng mà anh ấy nhận ra mình không làm được. Hai món ăn này ngon theo cách riêng, đều là cách để làm nổi bật độ tươi ngon của thịt heo đến mức tối đa.

Dương Phàm là một cậu nhóc mập mạp, đang học tiểu học. Từ khi ăn ở Tiệm cơm Bạch Ký, gần như ngày nào cậu bé cũng đến Tiệm cơm Bạch Ký, nhưng toàn là trộm tới.

Dương Phàm rất không hài lòng về điều này, cảm thấy người lớn đúng là tiêu chuẩn kép.

Rõ ràng mẹ cũng tới Tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm, nhưng lại không cho cậu bé tới. Mẹ nói: “Tiệm cơm Bạch Ký ngon thấy đấy, nhưng mà con chỉ được ăn một chút thôi, nếu ăn nhiều con sẽ biến thành quả bóng.”

Trên có chính sách, dưới có đối sách, mấy thứ này vẫn không làm khó được Dương Phàm, cậu bé có đủ mọi cách để thoát khỏi sự theo dõi của Đinh Lâm, đến Tiệm cơm Bạch Ký check-in. Dương Phàm đã ăn hết các món ăn ở Tiệm cơm Bạch Ký, mặc dù ăn không thấy chán, nhưng mà Dương Phàm rất muốn ăn món mới.

Tiệm cơm Bạch Ký chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi ít món có thịt, đối với người không thịt không niềm vui như cậu bé mà nói thì rất khó chịu.

Một buổi tối cuối tuần, Dương Phàm lặng lẽ mở điện thoại của mẹ ra, để lại một lời nhắn dưới phần bình luận của Tiệm cơm Bạch Ký.

Tôi muốn ăn thịt: [Trên đời này bà chủ xinh đẹp nhất, tôi muốn ăn thịt, tôi muốn được ăn thật nhiều thịt!]

Tiệm cơm Bạch Ký có nhiều bình luận, cậu bé vốn tưởng rằng tin nhắn của mình sẽ chìm trong biển cả, không ngờ bà chủ lại trả lời tin nhắn của cậu bé.

Ngay sau đó Dương Phàm vui vẻ nói ra yêu cầu của mình, viết ra suy nghĩ muốn được ăn thật nhiều món ăn mặn của mình.

Bình Luận (0)
Comment