Từng người bọn họ rút thăm trong ống thăm ra, sau khi nhìn chữ trên thăm thì vẻ mặt ai cũng không giống ai.
Nhân viên công tác A: “Ôi trời ơi, tôi rút được thịt kho tàu này!”
Nhân viên công tác B: “Mau đưa tay ra để tôi sờ lấy vía chút đi, tôi cũng muốn bốc trúng thăm. Hôm qua tôi bốc trúng một phần thịt kho tàu, nước sốt thịt kho tàu vừa thơm vừa nồng, ăn với cơm pao thì đúng là hết sẩy, hôm nay tôi cũng muốn ăn thịt kho tàu.”
Tiếp đó, nhân viên công tác B rút ra một thăm, sau khi nhìn thấy dòng chữ ngày mai lại đến ở trên thì choáng đi, vẻ mặt hốt hoảng mà ngã vào người nhân viên công tác A.
Nhân viên công tác A sợ đến mặt biến sắc: “Cậu không sao đấy chứ, đừng làm tôi sợ!”
Nhân viên công tác B kéo lấy tay của nhân viên công tác A: “Tôi cảm thấy mình sắp không ổn rồi, tôi muốn tự bế mất thôi, tôi trên còn có bà nội 80 tuổi, dưới còn có em gái 3 tuổi, nếu tôi đi rồi bọn họ phải làm sao đây.”
Nhân viên công tác A suýt thì khóc lên: “Cậu tuyệt đối đừng mất đi nghị lực sống, trên thế giới còn có món thịt kho tàu siêu ngon của tiệm cơm Bạch Ký mà, cậu đừng dễ dàng từ bỏ như vậy. Nếu cậu vượt qua được, tôi nhất định sẽ cho cậu ăn thịt kho tàu.”
Nhân viên công tác B lập tức thoát khỏi lồng ngực của nhân viên công tác A rồi trực tiếp đứng lên, vẻ mặt sáng láng, tinh thần phấn chấn: “Ok, quyết định vậy nha!"
Nhân viên công tác A còn đang đau lòng: “... Bị dụ rồi.”
Phóng viên: "..."
Photographer: “...”
Nhân viên công tác dẫn phóng viên đến không cảm thấy kinh ngạc chút nào, chỉ quay đầu nói với phóng viên: “Vì một phần thịt kho tàu mà cái gì mọi người cũng làm được. Không nên tin bất cứ kẻ nào, bao gồm cả bạn bè của anh, bởi vì anh không biết được bọn họ sẽ dùng phương pháp gì để cướp đi cơm trong tay anh.”
Đúng lúc này, Trương Nhất Tiệp đi đến.
Các nhân viên công tác thấy Trương Nhất Tiệp đến thì đều ồn ào lên nói: “Trương Nhất Tiệp, anh cũng không rút được cái gì nữa à.”
Trương Nhất Tiệp không trả lời mà đi thẳng đến ống bốc thăm rồi nói với nhân viên công tác bên cạnh: “Tôi muốn rút thăm giấy.” Nói xong thì xếp thăm trống trước đó mình bốc được lại ngay ngắn sang một bên.
Nhân viên công tác thấy dáng vẻ này của Trương Nhất Tiệp thì dồn dập bàn tán.
“Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi? Cơm hộp của chúng ta đổi thành cơm của tiệm cơm Bạch Ký đã lâu lắm rồi mà Trương Nhất Tiệp cũng không bóc trúng một lần nào.”
Trương Nhất Tiệp không nhịn được cãi lại: “Cậu nói bậy nói bạ gì thế, sao tự nhiên lại vấy bẩn sự trong sạch của người ta?”
Nhân viên công tác: “Ngày nào tôi cũng thấy anh ở chỗ này, nhưng không có lần nào anh bốc trúng cả, từ đó đến giờ tôi chưa từng thấy người nào như anh.”
Trương Nhất Tiệp lấy tay che mặt lại: “Mấy chuyện như bốc thăm không trúng thì có gì đâu chứ?... Lần này, lần này chắc chắn sẽ bốc trúng.”
Tiếp theo đó là những câu nói khó hiểu như... cái gì mà tắm rửa thắp hương, xả xui, cải mệnh, làm cho bọn nhân viên công tác cười vang, bầu không khí đầy vui vẻ.
Cuối cùng Trương Nhất Tiệp bốc một tờ thăm từ trong ống rút thăm ra, anh ta không dám nhìn trực tiếp mà chỉ nhìn qua khe hở, thấy được bốn chữ “ngày mai lại đến” to đùng.
Phóng viên nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc, tò mò hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Bọn họ đang làm gì thế?’’
Nhân viên công tác: “Bọn tôi đang bốc thăm đó, người bốc trúng thăm có thể ăn những món khác nhau, cái cách giao tất cả cho vận may này là cách công bằng nhất. Người mà anh thấy là nam chính của chúng tôi, anh ta bốc nhiều ngày rồi mà lần nào cũng bốc trúng ngày mai lại đến, chưa từng ăn bốc được món nào luôn, ngay cả một phần rau xanh xào tỏi đơn giản nhất cũng không bốc được.”
Phóng viên hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy người nam chính này có loại thảm thương nào đó không thể kể tên, anh ta không khỏi tò mò hỏi: “Vậy vận may của mấy diễn viên khác trong đoàn làm phim thế nào?”
Nhân viên công tác: “Vận may của bọn họ cũng không tệ lắm. Nữ chính, nữ hai, nam hai ngày nào cũng bốc được đồ ăn cả. Thật ra phần lớn nhân viên công tác, bao gồm cả tôi mỗi ngày đều bốc được đồ ăn, nhưng không hiểu sao mà diễn viên nam chính này lại không bốc được. Tôi cũng chưa từng thấy ai đen đến thế. Giờ chúng tôi còn bắt đầu đánh cược xem rốt cuộc đến lúc nào Trương Nhất Tiệp mới rút được đồ ăn nữa á.”
Phóng viên chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ, vậy nên anh ta nảy ra lòng tràn đầy hứng thú với tiệm cơm Bạch Ký, nhưng không có người nào trong đoàn làm phim muốn chia cơm của mình cho phóng viên cả, phóng viên chỉ đành phải hậm hực bỏ đi.
Phóng viên trở về nhà mình rồi giao video phỏng vấn này lại cho biên tập của mình. Biên tập nhìn đoạn phỏng vấn này, chưa xem xong đã hỏi: “Đoạn phỏng vấn này có gì hót hòn họt không?”
Phóng viên: “Hot hòn họt... thì không có, nhưng mà cái đoàn làm phim này kỳ quái lắm, bọn họ ai cũng nghĩ đến việc lấy cơm, bao gồm cả nam nữ chính.”
Biên tập không tin nên mở thiết bị lên phát đoạn video mà phóng viên gửi cho mình, sau khi xem hết video xong, biên tập rơi vào trầm tư.
Biên tập: “... Còn có đoàn làm phim lạ lùng như vậy luôn hả trời?”