Biên tập nhìn mấy món ăn với đầy đủ màu sắc và mùi vị ở trong video, cùng với vẻ mặt mê mẩn của mọi người
Thậm chí họ còn hoài nghi đây không phải là một video phỏng vấn, mà là một tiết mục thưởng thức ẩm thực.
Phía bên truyền thông của bọn họ được gọi là nhật báo giải trí,
Tít và nội dung trước đây đều gây bùng nổ lớn. Người biên không thể lấy ta bất kỳ điểm đột phá nào từ trong cái video này, thế nên không thể làm gì khác hơn là đặt tên cho đoạn phỏng này là “Tổ làm phim kì lạ nhất trong lịch sử”, sau đó thì biên tập đăng đoạn phỏng vấn này vào phần tin mới trên trang báo.
Điều khiến người biên tập không ngờ tới là, những vị khán giả vậy mà lại tiếp nhận đoạn phỏng vấn này tích cực đến thế.
[ đời này tôi lại có thể xem được một đoạn phỏng vấn bình dị và chân thật như vậy ở trên nhật báo giải trí, chứ không phải cái mối tình tay ba lừa dối nhau lẫn kia, đúng là sống lâu rồi mới thấy. ]
[ chỉ có mình tôi là thấy đồ ăn của tổ làm phim rất ngon thôi sao? Đều là người đi làm công, tại sao công ty tôi không có cơm hộp như thế chứ? Xin hỏi làm thế nào để tôi có thể cho lãnh đạo của tôi nhìn thấy đoạn phỏng vấn này đây? ]
[ không phải chỉ một mình bạn thấy đồ ăn ngon đâu,
xem cái này làm tôi thấy đói lúc nửa đêm ghê,
tôi đành phải chế một ly mì gói đây, lúc tôi nhìn tấm hình món thịt kho, tôi cảm thấy món mì ăn liền với thịt kho tàu trong tay tôi thơm ngon hơn nhiều. ]
[ ha ha ha cười chết mất, chẳng lẽ mấy người trong tổ làm phim này đều là tín đồ ăn uống sao? Ngay cả nam nữ chính cũng chẳng cần hình tượng gì nữa mà đi giành cơm. Dũng sĩ diệt mồi, linh hồn diệt mồi, Ai diệt mồi cũng đều là nhân tài.]
[ Cái này làm tôi nhớ đến cái bạn sinh viên diệt mồi mà lúc trước nhật báo Hải Thị đã đăng, bây giờ lại xuất hiện một tổ làm phim diệt mồi! ]
Cái tổ làm phim này là tổ làm phim nhỏ, mặc dù tin mới này rất ngốc nghếch, nhưng cũng không làm dậy sóng, thoạt đầu mọi người nhìn đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng chẳng mấy chốc họ cũng quên.
Qua một khoảng thời gian, khi《 khoảnh khắc của mối tình đầu 》 trở nên nổi tiếng,
những người hâm mộ bắt đầu lục tìm cái cũ, chợt họ tìm được đoạn video phỏng vấn này, khiến họ không khỏi rơi vào trầm tư hồi lâu.
Dáng vẻ của nam thần và nữ thần mà họ hâm mộ lúc đang vắng người, là như thế này sao?
Bọn họ không tin người đang ăn mà không ngẩng đầu ở trong video lại là thần tượng của bọn họ, thần tượng của họ không thể nào thích ăn như vậy được!
...
Ngay khi món thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo được bày ra thì nó đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Món thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo đều là món ăn thường ngày, phổ biến ở cả hai miền nam bắc của Trường Giang, gốc gác sâu xa, có rất nhiều vị khách thích ăn.
Ngay cả ông cụ Tô - người không có thịt thì không vui, khi nhìn thấy món thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo cũng phấn khích đến mức không chống nổi gậy.
Ông ấy giơ ngón tay cái lên với Bạch Nhất Nặc, còn không ngừng khen ngợi cô: “Bà chủ, hóa ra cô vẫn chưa quên việc tôi thích ăn thịt, quá tuyệt vời.”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười không nói, thấy ông cụ Tô Hại lòng như vậy, cô cũng không muốn gây đả kích cho ông ấy, cho nên cô đã không nói thật với ông ấy.
Mặc dù Bạch Nhất Nặc không gây đả kích với ông cụ Tô nhưng con trai ông ấy - Tô Kiệt lại khiến ông ấy bị đả kích.
Tô Kiệt lặng lẽ nhìn ông cụ Tô gọi một phần thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo. Lúc món thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo được bưng lên bàn, trong lúc ông cụ Tô định hạ đũa xuống, thì Tô Kiệt lại ngăn cản ông ấy. Sau đó anh ấy bưng hai đĩa thịt đó tới trước mặt mình, không chừa lại đĩa nào cho ông cụ Tô.
Ông cụ Tô lộ ra vẻ mặt đầy ngơ ngác: “Hả?”
Lúc này Tô Kiệt nói với ông ấy: “Cha, cha đừng quên bệnh huyết áp cao của cha.”
Ông cụ Tô lập tức phản bác: “Bác sĩ nói mặc dù huyết áp của cha cao, nhưng mỗi ngày cha có thể hấp thu một lượng thịt nhất định mà. Tại sao con có thể đối xử như vậy với cha?”
“Bây giờ đã là buổi tối rồi, buổi trưa cha mới đến đây để ăn khô bò xé sợi, lượng protein mà cha hấp thu hôm nay đã vượt chỉ tiêu rồi!”
Ông cụ Tô tức giận đến mức gõ cây gậy, phẫn nộ mà không thể làm gì khác được: “Thật là quá đáng! Thật là quá đáng mà!”