Sau khi bị quần chúng đứng vây quanh chỉ điểm, Chu Hàm Vận cũng ý thức được bản thân cần trả giá cho sai lầm của mình, nên cô ấy đã đi tới tiệm cơm Bạch Ký để mua cơm cho Chu Hiểu Khải.
Vị trí của tiệm cơm Bạch Ký rất dễ tìm, Chu Hàm Vận vừa tìm kiếm ở trên mạng một chút là đã có thể tìm thấy tên rồi. Sau khi Chu Hàm Vận nhìn thấy khung cảnh ngoài đời của tiệm cơm Bạch Ký thì cô ấy có hơi kinh ngạc, tiệm cơm có thể làm ra món thịt kho ngon như vậy lại chỉ là một tiệm bé như con ruồi?
Chu Hàm Vận không ý xem thường, cô ấy chỉ đơn thuần nghĩ là mình đi nhầm, vì vậy cô ấy đã mở ra cái trình tự nhỏ mà lần trước Chu Hiểu Khải đã đưa cho cô ấy, xác định ở trên trình tự chính xác là tiệm làm ra món thịt kho tàu rồi, lúc này cô ấy mới yên tâm đi vào.
Chu Hàm Vận đi tới trước quầy thu ngân, nhìn Bạch Nhất Nặc và nói: “Tôi muốn hai phần thịt kho tàu, hai phần thịt heo hấp được không?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu.
Chu Hàm Vận thở ra một hơi, sau đó cô ấy quay đầu nhìn về phía bạn cùng phòng của mình và nói: “Lần này chúng ta mua hai phần thịt, chúng ta ăn một phần, phần còn lại thì đưa cho Chu Hiểu Khải. Lần này sẽ không có ai bị thương vì món thịt kho tàu nữa.”
Vốn dĩ Chu Hàm Vận muốn gói tất cả lại vào túi, rồi về trường ăn, nhưng mà món thịt kho tàu thật sự quá thơm. Trong tiệm cơm Bạch Ký cũng có rất nhiều khách gọi món thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo, không khí lúc này đều tràn ngập mùi thơm của món thịt kho tàu, khiến cho Chu Hàm Vận có cảm giác DNA của mình đang chuyển động, không khỏi liên tưởng đến mùi vị thịt kho tàu mà lúc trước cô ấy đã ăn.
Ai mà chịu nổi chứ?
Chu Hàm Vận gói phần đồ ăn kia lại cho Chu Hiểu Khải, rồi tìm một chỗ để ngồi xuống với bạn cùng phòng, hai người dự định ở đây ăn hết món thịt kho tàu và thịt heo hấp.
Cô ấy gắp một miếng thịt kho tàu lên và đưa vào trong miệng, phần da của thịt kho tàu dai dai, thịt mỡ thấm ướt dầu và mềm, còn phần thịt nạc thì mềm dẻo. Ba tầng của thịt kho tàu, không tầng nào là không ngon, cả ba tầng đều hỗ trợ lẫn nhau khiến vị giác đạt tới đỉnh điểm.
Chu Hàm Vận nhai miếng thịt kho tàu trong miệng, sự hưởng thụ cũng hiện lên trong ánh mắt của cô ấy, đến mức cô ấy không khỏi bật thốt: “Ngon quá!”
Cả miếng thịt kho tàu, bên ngoài cháy, bên trong mềm, mùi vị thơm ngon, béo mà không ngấy, mềm dẻo thơm ngọt.
Chu Hàm Vận là người Lĩnh Nam, nên có khẩu vị thanh đạm. Cô ấy nhớ lúc trước bản thân rất ít khi ăn thức ăn có mùi vị nặng, ví dụ như thịt kho tàu, cho dù có ăn thì cô ấy cũng chỉ ăn phần thịt nạc, rồi bỏ phần thịt mỡ.
Nhưng đối mặt với phần thịt kho tàu, Chu Hàm Vận cũng không muốn vứt bất cứ phần nào. Bởi vì phần thịt mỡ của miếng thịt kho tàu này đã được nấu đến mức vừa cho vào miệng là lập tức tan ra, không hề dầu mỡ, thay vào đó là còn làm tăng thêm mùi thơm cho cả miếng thịt kho.
Hơn nữa, Chu Hàm Vận phát hiện nước thịt kho ăn kèm với cơm còn ngon hơn, mùi vị của thịt kho tàu cũng không kém khi ăn riêng, không cần mổ nị. Nhưng mà nước thịt kho nóng hổi khá hợp với cơm, khiến cho món cơm càng thêm thơm ngon. Nước thịt và cơm hỗ trợ lẫn nhau, mùi thịt kho và mùi gạo hòa quyện vào nhau, tạo thành một hương vị tuyệt diệu. Ăn một miếng khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn không thôi.
Chu Hàm Vận ăn thịt kho ở trong chén, hết miếng này rồi lại tới miếng khác, đến khi chiếc đũa chạm vào đáy chén mà không có bất kỳ cản trở nào, thì cô ấy mới nhận ra là mình đã ăn hết thịt kho rồi.
Cô ấy nhìn cái chén trống trơn, phát hiện ra cả nước thịt trong chén cũng không còn, trong lòng cô ấy lại nảy sinh một cảm giác trống rỗng.
“Cậu no rồi sao?” Bạn cùng phòng của cô ấy chép miệng một cái rồi hỏi .
Chu Hàm Vận lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Rõ ràng là sức ăn của tớ không nhiều lắm, nhưng tớ có cảm giác là bản thân vẫn chưa no, khó chịu thật.”
Cả Chu Hàm Vận và bạn cùng phòng, hai người họ là nữ sinh nên sức ăn cũng không nhiều lắm, vậy mà sau khi hai người ăn hai phần thịt kho tàu xong, họ vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Chu Hàm Vận suy nghĩ một lúc, rồi đi tới cạnh Bạch Nhất Nặc, cô ấy muốn gọi thêm một phần thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo nữa.
Thế nhưng, đúng như dự cô ấy dự đoán, Bạch Nhất Nặc lắc đầu và nói với vẻ mặt áy náy: "”Xin lỗi, mỗi ngày chỉ có năm mươi phần thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo, hiện tại đã bán hết rồi.”
Lúc ăn cơm, Chu Hàm Vận cũng nghe có nhiều khách hàng mua món thịt kho tàu, nhưng cô ấy không hề biết là bọn họ lại mua nhanh như vậy, mới đây đã mua hết sạch món thịt kho rồi.
Chu Hàm Vận không khỏi mang theo vẻ mặt thống khổ: “...”