Mười phút sau, Chu Hiểu Khải nhận được một tin nhắn.
Chu Hàm Vận: [ xin lỗi, tớ lại ăn hết món thịt kho tàu mà tớ định đưa cho cậu rồi.]
Chu Hiểu Khải: “... Mẹ.”
...
Đại học Công Nghệ Hải Thị có một diễn đàn vườn trường riêng của mình, lượng người hoạt động mỗi ngày cũng rất cao, hằng ngày đều có không ít người chia sẻ những điều thú vị xảy ra xung quanh họ lên trên diễn đàn.
Hôm nay, trên trang đầu của đại học Công Nghệ Hải Thị xuất hiện một bài đăng.
[ ký túc xá nữ kinh sợ bởi sự xuất xuất hiện của sinh viên diệt mồi, mọi người đoán xem anh ta làm cái gì? ]
Hiện tại Chu Hiểu Khải cũng có chút danh tiếng ở đại học Công Nghệ Hải Thị, có khá nhiều người không biết đến tên của anh ta, nhưng mà họ biết đến đến danh hiệu sinh viên diệt mồi, bởi vì anh ta đã khóc chảy nước mắt nước mũi vì một bữa ăn, và vụ việc này đã được đăng lên nhật báo Hải Thị.
Khi bọn họ nhìn thấy tin mới này, trong lòng vừa thèm thuồng vừa thương hại. Mặc dù việc được đăng trên nhật báo Hải Thị là một thành tựu mà rất nhiều người cả đời cũng không làm được, nhưng bọn họ giờ không muốn nổi tiếng bằng cách này!
Sau khi các bạn sinh viên của đại học Công Nghệ thấy cái tên sinh viên diệt mồi thì lập tức bấm vào bài đăng.
[ đó là một buổi chiều bình thường, một thời điểm bình thường, tôi đi trên đường một cách bình thường thì thấy được một cảnh tượng chia tay rất đáng nghi của tiện nữ...]
Bên trong bài đăng mô tả cảnh Chu Hàm Vận và Chu Hiểu Khải gặp nhau, việc hai người họ quấn quýt nhau một cách tình cảm còn được miêu tả rất sống động, khiến người ta đập bàn la lên: “Hay lắm đồ lừa dối.”
[ mặc dù chủ thớt nói nữ chính có dáng vẻ rất ưa nhìn, nhưng cũng không thể quá đáng như vậy được, tra nam tiện nữ đều đáng bị khiển trách. ]
[ lúc tôi thấy tra nữ nói ra câu “Không nhịn được ham muốn của bản thân”, là tay tôi siết chặt lại thành nắm đấm rồi. ]
[ thương cho sinh viên diệt mồi, anh ta vì một phần cơm mà khóc chảy nước mắt nước mũi, chắc chắn bên trong anh ta là một người đơn thuần, thế mà lại bị đùa giỡn như vậy, đúng là giận đến run người, sinh viên diệt mồi mau đứng lên! ]
Trong lúc sự phẫn nộ của các sinh viên đang dồn đến đỉnh điểm, thì chủ thớt mới đăng một bài kế tiếp.
Các bạn sinh viên: “?”
[ giải thích cho tôi một chút, cái gì mà tôi không mua cơm cho anh ta, cho nên anh ta tức giận? ]
[ mỗi chữ của chủ thớt, tôi đều đọc được, nhưng mà tôi không hiểu này là có ý gì? ]
Sau khi chủ thớt giải thích một hồi, rốt cuộc mọi người cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, họ rơi vào trầm tư hồi lâu, trong lòng cạn lời.
[ không biết nên nói như thế nào nữa… Tôi thấy cũng không bất ngờ lắm, vì việc này rất khớp với cái thiết lập của sinh viên diệt mồi, sinh viên diệt mồi không thể bị hạ! ]
Sinh viên Công Nghệ lập tức xoay chuyển đầu óc, rất nhanh họ đã nghĩ ra được nguồn gốc của vấn đề, đó chính là —— tiệm cơm Bạch Ký.
[ chỉ có một mình tôi tò mò là cơm của bọn họ ngon đến cỡ nào à? Nếu như là sinh viên diệt mồi mà nói thì không có gì lạ, chỉ thể hiện tính cá nhân, không phải tính đại diện. Nhưng mà bạn nữ sinh kia cũng bị phần cơm kia mê hoặc đến nỗi mất phương hướng rồi kìa. ]
[ tôi nhớ ra rồi, tiệm mà bọn họ nói là tiệm cơm Bạch Ký. Tiệm cơm Bạch Ký, đúng thật là hại nước hại dân. ]
Các sinh viên của đại học Công Nghệ không khỏi nảy sinh tò mò về tiệm cơm Bạch Ký, rốt cuộc là đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký ngon đến cỡ nào mà có thể khiến hai người họ cạnh tranh khom lưng thế kia.
Lúc này, có người đăng một bình luận.
[ tôi nhìn chỉ đường một chút thì thấy tiệm cơm Bạch Ký nằm bên cạnh nhị trung Hải Thị. Vừa hay hôm nay tôi về trường mẫu giáo để gặp thầy, cũng cách đó rất gần, tôi có thể đi tới đó xem giúp mọi người. ]
Có người bình luận lại.
[ được đó, bạn mau đi đi, nhìn xem tiệm cơm Bạch Ký này hại nước hại dân nhiều cỡ nào.]
[ nhớ đăng hình, không có ảnh thì không có sự thật. ]
Ba phút sau, mười phút sau, hai mươi phút sau, một tiếng sau, người này mãi vẫn chưa trở về.
Các sinh viên của đại học Công Nghệ: “...”
Qua rất lâu, bọn họ chờ đến miệng đắng lưỡi khô, tới lúc không thể chịu nổi thì cuối cùng người này mới về tới.