May mà Tiêu Nam Ninh phát hiện tốc độ tay của mình vẫn rất lợi hại, mỗi ngày đều có thể cướp được rượu hoa cúc.
Anh ta không khỏi dương dương đắc ý, nói với fan hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp của mình: “Ôi, kẻ vô địch cô đơn là thế đấy.”
“Ngày nào tôi cũng có thể uống được rượu hoa cúc, uống đến mức chán ngán rồi, chừng nào tiệm cơm Bạch Ký mới đưa ra loại rượu mới đây?”
Fan hâm mộ ngứa mắt với bộ dạng này của anh ta, thế là tìm được lời nhắc nhở của tiệm cơm Bạch Ký.
[Là một người chưa bao giờ cướp được rượu hoa cúc, tôi tức đến vẹo cả đầu rồi. Tôi muốn hỏi có phải chủ streamer không coi rượu hoa cúc của tiệm cơm Bạch Ký ra gì không.]
[Tôi tìm được rồi, trên nhắc nhở viết rượu hoa cúc chỉ có giới hạn vào ngày lễ, chỉ tiêu thụ đến hôm tết trùng cửu. Năm nay sau khi bán xong phải đến năm sau mới bán rượu hoa cúc.]
Tiêu Nam Ninh: “...”
...
Chu Hàm Vận là một sinh viên đại học Công nghệ, là một người sáng lập của sinh viên ăn khỏe, nội tâm tràn đầy hổ thẹn với sinh viên ăn khỏe.
Cô ấy muốn mua đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký mà Chu Hiểu Khải muốn ăn cho anh ta, nhưng mà cô ấy không nhịn được, tự mình ăn sạch.
Mỗi một lần, tiệm cơm Bạch Ký đều dụ dỗ cô ấy, khiến cho cô ấy làm ra hành vi không hợp quy cách.
Chu Hàm Vận cho rằng không thể xin lỗi được rồi, bởi vì cô ấy thật sự rất thích đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, không ngờ cô ấy đã gặp được rượu hoa cúc.
Cô ấy hớn hở mua rượu hoa cúc rồi giao cho Chu Hiểu Khải.
“Đây là thứ em mua được ở tiệm cơm Bạch Ký, thời gian đến rất khéo, vừa lúc mua được phần cuối cùng.”
Chu Hiểu Khải nghi ngờ nhìn phần rượu hoa cúc này, sau khi xác nhận phần rượu hoa cúc này thật sự là rượu hoa cúc của tiệm cơm Bạch Ký mới nhận lấy phần rượu hoa cúc này, sau đó kinh ngạc nói: “Lần này vì sao cô không tranh với tôi?”
Chu Hàm Vận nói: “Đây là bởi vì em thật lòng muốn nói lời xin lỗi với anh.”
Chu Hiểu Khải bất thình lình nhìn thấy túi đựng sau lưng Chu Hàm Vận nói: “Đó là cái gì?”
Chu Hàm Vận kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó giấu túi về phía sau: “Cái này, đây là bánh dày đường đỏ của tiệm cơm Bạch Ký.”
“Vậy cô cũng đưa cả phần bánh dày đường đỏ này cho tôi đi, tôi chuyển tiền cho cô.”
“Không được, em thích ăn loại đồ ngọt như bánh dày đường đỏ.”
Chu Hiểu Khải bừng tỉnh: “Thì ra cô không thích uống rượu hoa cúc! Là vì không thích uống rượu hoa cúc nên cô mới đưa rượu hoa cúc cho tôi uống.”
Chu Hàm Vận bị vạch trần ý nghĩ, đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng chạy đi.
Chu Hiểu Khải: “...” Cô đàn em này thật xấu xa!
...
Chu Hiểu Khải xách rượu hoa cúc trong tay, an ủi mình có cái để uống vẫn hơn không. Bởi vì lát nữa anh ta còn có lớp nên xách phần rượu hoa cúc này vào trong lớp.
Buổi chiều, giáo viên môn chuyên ngành viết mật mã ở trong lớp, rất nhiều sinh viên có phần buồn ngủ, mơ mơ màng màng vì không ngủ trưa.
Bây giờ đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký càng ngày càng khó đoạt, nhất là phần rượu hoa cúc này. Anh ta và bạn cùng phòng thích chơi trò chơi, tốc độ tay cũng rất nhanh, rất muốn giành được sản phẩm mới là rượu hoa cúc của tiệm cơm Bạch Ký nhưng bọn họ chưa từng cướp được rượu hoa cúc của tiệm cơm Bạch Ký.
Không biết là kẻ có tốc độ tay gớm ghiếc nào ra tay!
Hau tay Chu Hiểu Khải sờ bàn học, khó khăn lắm mới chiếm được một phần rượu hoa cúc, anh thật sự rất muốn nếm thử.
Anh ta nhìn quanh trái phải, sau khi phát hiện không ai đang nhìn mình thì cầm bình rượu từ trên bàn lên uống.
Cảm giác trong veo sảng khoái của rượu hoa cúc truyền từ đầu lưỡi tới toàn thân, khiến cả người anh ta đều thư thái.
Hoa cúc ngọt thanh, men rượu ngọt ngào, khiến anh ta cảm giác cả khoang miệng đều là hương thơm.
Chu Hiểu Khải chóp chép miệng, cảm giác chưa thỏa mãn, thế là lại uống một ngụm nữa.
Chu Hiểu Khải rơi vào thế giới của rượu hoa cúc, hoàn toàn không nhận ra lực sát thương của mùi rượu hoa cúc lớn cỡ nào.
Lúc Chu Hiểu Khải cúi đầu uống từng hớp rượu hoa cúc nhỏ, bạn cùng học đang buồn ngủ ở xung quanh ngửi thấy mùi rượu trong veo này, không khỏi run lên, cảm giác đầu óc tỉnh táo lại.
Hoa cúc mùi rượu phiêu vạn dặm, hương vị theo không khí, tràn ngập đến rồi toàn bộ giáo? Trong phòng, ngay cả đang ở biểu thị số hiệu giáo sư Vương đều nghe thấy được này cổ hương vị.