Chu Hiểu Khải từ từ uống rượu hoa cúc, nội tâm trà đầy cảm kích đối với Chu Hàm Vận, may mà Chu Hàm Vận không thích uống rượu hoa cúc, nếu không làm sao anh ta có thể uống được rượu hoa cúc ngon như vậy!
Lúc đang hưởng thụ rượu hoa cúc thanh nhã, anh ta đột nhiên cảm thấy trước mặt có một bóng người, anh ta mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện giáo sư Vương đang đứng trước mặt nhìn anh ta chằm chằm.
Hai mắt giáo sư Vương như bó đuốc, âm thanh nghiêm khắc: “Cậu đang làm cái gì đấy?”
Chu Hiểu Khải liền vội vàng cất rượu hoa cúc đi, vẻ mặt vô tội: “Thưa thầy, em không làm gì cả, em đang xem mật mã ạ.”
Giáo sư Vương càng nghe càng tức giận: “Cậu không chỉ uống trộm rượu trên lớp mà còn nói dối, tan học đến phòng làm việc của tôi.”
Chu Hiểu Khải hoàn hồn, lúc này mới nhận ra mùi rượu hoa cúc đã tràn ngập cả phòng học. Anh ta không khỏi ôm mặt mình, cảm giác xấu hổ vô cùng.
Các bạn học chung quanh khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, không khỏi lặng lẽ cầm điện thoại lên, chia sẻ cảnh tượng này cho bạn học của mình.
“Mọi người mau nhìn dáng vẻ kinh hãi của giáo sư Vương đi, buồn cười quá ha ha.”
“Ơ mây zing gút chóp, có người đi học ăn vụng đồ ăn vặt, lại còn có người đi học uống trộm rượu.”
“Tôi nhớ ra rồi, đây không phải là sinh viên ăn khỏe đó ư, nếu như cậu ta uống trộm rượu thì tôi cảm thấy cũng không kỳ lạ gì.”
“Mùi rượu này thơm thật, là loại có hương vị rất tươi mát, tôi chưa từng ngửi mùi rượu nào thơm mát như thế. Nếu lát nữa cậu ta bị giáo sư Vương tìm xong vẫn còn mạng thì tôi phải đi hỏi xem cậu ta mua loại rượu này ở nơi nào.”
Thầy cô đại học bình thường sẽ không quản sinh viên quá nghiêm, sẽ không giống thầy cô trung học, thấy học sinh phạm sai lầm là quát cậu ta lên phòng làm việc hoặc là mời phụ huynh. Thế nhưng giáo sư Vương là thấy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho Chu Hiểu Khải, quan hệ khá gần gũi với Chu Hiểu Khải, quen biết Chu Hiểu Khải.
Ông quát Chu Hiểu Khải lên phòng làm việc của mình, nghiêm túc hỏi đối phương: “Vì sao cậu lại uống rượu khi lên lớp?”
Chu Hiểu Khải cầm rượu, cúi đầu giống như chim cút: “Không phải em ra tay trước, là rượu hoa cúc ra tay trước.”
Giáo sư Vương thất vọng nói: “Chu Hiểu Khải, tôi rất kỳ vọng vào cậu, nếu như luận văn tốt nghiệp học kỳ này cậu làm tốt thì sẽ có hi vọng đẩy tới hạng mục cấp thành phố. Sao cậu có thể làm loạn như thế trong lớp của tôi?”
Chu Hiểu Khải lúng túng không thôi, cầm cái cốc rượu dùng một lần lên, rót rượu hoa cúc vào trong cốc rượu dùng một lần: “Giáo sư, thầy đừng nói nữa, hãy nếm thử cốc rượu hoa cúc này rồi thầy sẽ biết vì sao em lại không nhịn được mà uống lúc lên lớp.”
Giáo sư Vương: “???” Người học sinh này có phải bị bệnh hay không?
Giáo sư Vương nói đường đường chính chính: “Tuy là tôi thích uống rượu nhưng tôi sẽ không uống rượu cậu đưa cho tôi, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc. Cậu đừng nói lảng sang chuyện khác, chúng ta đang nói chuyện cậu đi học mà không nghiêm túc.”
Chu Hiểu Khải đưa cốc rượu dùng một lần cho giáo sư Vương: “Giáo sư, cốc rượu hoa cúc này thực sự rất ngon, thầy không uống sẽ hối hận đấy.”
“Tôi sẽ không hối hận, tôi thích uống loại rượu dưỡng sinh này, trong nhà có rượu hoa cúc, rượu hoa hồng các loại.” Giáo sư Vương thờ ơ nói: “Loại rượu này không hề có gì khác cả.”
Đúng lúc này, một mùi thơm mát thanh nhã tràn ngập trong không khí, khiến giáo sư Vương không khỏi ngừng lại.
Cảm nhận đầu tiên khi ông ngửi thấy mùi thơm mát này ở trong phòng học chính là tao nhã.
Nhưng lúc đó mùi thơm mát này rất nhạt, không để lại cho ông ấn tượng sâu sắc. Nhưng khi Chu Hiểu Khải bưng cốc rượu hoa cúc này cho ông, bởi vì khoảng cách gần hơn nên hương vị phơi bày gấp rất nhiều lần.
Giáo sư Vương nhìn rượu trong suốt trong tay Chu Hiểu Khải, cảm giác mình không dời nổi mắt.
Khi ông chưa phản ứng kịp, ông phát hiện mình đã nhận lấy đồ trong tay Chu Hiểu Khải.
“Giáo sư, thầy nếm thử rượu hoa cúc này đi, đây là người khác tặng cho em, em không tiêu tiền, thầy không cần đưa em tiền.” Chu Hiểu Khải nịnh hót.
Sau khi giáo sư Vương trừng mắt liếc anh ta một cái, rốt cục hơi ngửa đầu, uống một ngụm rượu hoa cúc, cả người trở nên ngất ngây.
Rượu hoa cúc này... ngon hơn ông tưởng tượng nhiều.
Ông từng thử làm rượu hoa cúc ở nhà, cũng từng mua rượu hoa cúc ở bên ngoài, không biết đã uống bao nhiêu rượu hoa cúc nhưng ông chưa bao giờ uống rượu hoa cúc ngọt thanh như thế.
Rượu hoa cúc mang theo mùi hương lạnh nhàn nhạt, trơn tuột xuống cổ hỏng như không có vật gì, khiến mỗi một tế bào trên người đều thư thái.