Sau đó chỉ trong nháy mắt, Mộng Mộng không thể ngờ rằng con ngỗng lại định mổ tay cô một cái.
Trương Mộng Mộng bị dọa sợ, vội lùi về sau một bước, lại nhìn bàn tay không vết xước của mình, không nhịn được mà thở phào một hơi. May mà cô phản ứng kịp, nếu không đã bị nó mổ rồi.
Con ngỗng này thật sự biết cắn người!!!
Cũng trong lúc mà cô sợ hãi nhìn bàn tay của mình, con ngỗng trắng đó vươn dài miệng ra, cánh rút lại, cúi đầu xuống, rồi lại bổ nhào về phía cô, bộ dạng cực kì hung hãn.
"Quác! quác! quác!”
Thấy con ngỗng bổ nhào về phía Trương Mộng Mộng, những con còn lại như được gọi theo, cũng lao về phía cô.
Trương Mộng Mộng nhìn đàn ngỗng hung hãn trước mặt, vô cùng hoảng loạn, bây giờ cô mới ý thức được lùi về sau, sau đó vắt chân lên cổ chạy, suýt chút nữa làm rơi luôn cả gậy tự sướng đang cầm trên tay.
“Aaaaaaaa cứu tôi với.”
Các học sinh khác cũng đã bước vào khu vực chăn nuôi, nhưng cũng không dám đi xa quá, nhìn thấy Mộng Mộng bị đuổi như vậy, sợ tới mức lùi về sau, lập tức rời khỏi khu vực chăn nuôi.
Trương Mộng Mộng: bây giờ tôi hối hận rồi, cực kỳ hối hận.
Tại sao cô lại muốn đến trêu chọc đám ngỗng đó chứ.
Hóa ra đám ngỗng xinh đẹp đó lại hung dữ đến vậy.
Cô nhớ lại đám răng cưa của con ngỗng đó, nếu như thật sự bị nó cắn trúng thì cánh tay này coi như bỏ.
Mộng Mộng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi khu chăn nuôi, ngay lúc cô đang thở phào nhẹ nhõm, một con ngỗng trắng bỗng phát huy khả năng nhảy cao đáng kinh nhạc, rồi một con hai con, rồi cả bầy ngỗng nhảy ra khỏi khu chăn nuôi.
Mộng mộng nhìn mấy con ngỗng ở gần mình, sợ đến ngồi sụp xuống đất.
Lúc này, thầy giáo dẫn lớp đi đến, cầm gậy đuổi đám ngỗng đó đi.
Con ngỗng bị đuổi sang một bên, vẫn dùng con mắt như hạt gạo của nó nhìn Mộng Mộng với ánh mắt thù hận, khiến cô trong lòng khiếp sợ không thôi.
Trương Mộng Mộng nhẹ đặt tay vào ngực, không ngừng hít sâu, đợi khi cô định thần lại mới phát hiện ra bản thân đang quỳ rạp trên đất, quỳ rất lâu.
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy tiên nữ mà hôm nay mình mặc, trên vạt váy dính đầy bùn và đất, rồi lại nhìn thầy giáo và bạn học đang nhìn mình cố nhịn cười, lập tức trở nên vô cùng ngại ngùng.
Xin hỏi bây giờ rời khỏi trái đất đến Sao Hỏa có còn kịp không?
...
Sau khi Trương Mộng Mộng quay về trường học, vẫn luôn nhớ về biểu cảm khi mà thầy giáo và các bạn nhìn mình nên mặt cô trở nên đỏ như cà chua.
Cô ấy nhìn chiếc điện thoại vẫn đang phát trực tiếp của mình, không nhịn được nói: "Sao các bạn không nhắc nhở tôi?”
[Bọn tôi đã nhắc nhở cô rồi, thầy giáo dẫn lớp cũng nhắc nhở rồi, chỉ là cô không để ý lời chúng tôi nói.]
[Ngỗng đúng là du côn nông thôn, nó chính là bóng đen tâm lý cả đời này của tôi.][
[Thứ du côn đó đến cho còn không sợ, chó còn bị nó cắn đến phát khóc, thế mà cô lại dám đi trêu tức nó, cô sợ mình sống lâu quá à?]
Trải nghiệm lần này của Trương Mộng Mộng đã khiến những người từng có trải nghiệm tệ với loài ngỗng bùng nổ, lần lượt chia sẻ trải nghiệm bị lũ du côn nông thôn đó bắt nạt.
[Tôi đã từng bị nó mổ rồi, thứ chó má đó, nó đã đuổi tôi đến mức ngã lăn ra đất, còn nhảy lên người tôi mổ.]
[Chúng ta thật bi thảm mà, hay là chúng ta thành lập một hiệp hội những người từng bị ngỗng bắt nạt đi.]
Mộng Mộng nghĩ lại trải nghiệm kinh dị của mình, lửa giận trong lòng càng tăng lên, liền cầm lấy điện thoại mở lên: "Cái hiệp hội này có thể thành lập, chuyện đầu tiên mà hiệp hội này cần làm là gì, là báo thù, phải rửa bỏ nỗi ô nhục này.”
[Cái gì cơ? Báo thù?]
Tay của Mộng Mộng nắm chặt thành nắm đấm, độc ác nói: "Mọi người mau giới thiệu đồ ăn cho tôi đi.”
"Đánh không lại nó thì tôi không thể ăn nó sao, đồ ngỗng ác độc này xứng đáng bị ăn thịt.”
[Ngỗng kho thì sao, tiệm cơm chúng tôi làm món đó rất ngon.]
Trương Mộng Mộng nghĩ rồi nói: "trưa hôm nay tôi đã ăn thịt kho tàu, bây giờ không muốn ăn món kho nữa, có lựa chọn nào khác không?”
[Nói đến đồ ăn liên quan đến ngỗng, tôi nhớ lúc nãy Cáo Bạch đã nói trong lúc phát trực tiếp rằng gần đây anh ấy hay ăn món canh ngỗng của tiệm cơm Bạch Ký.
"Ôi trời đất ơi, là Cao Bạch ư?” ánh mắt Mộng Mộng sáng lên: "Được rồi, mặc dù tôi không thích canh ngỗng cho lắm, nhưng bây giờ tôi lại muốn ăn món canh ngỗng đó.”