Sau khi Trương Mộng Mộng nghe thấy tên của Tiêu Nam Ninh liền không thể kiềm chế được, cô ấy cũng chơi liên minh, cũng là fan của Tiêu Nam Ninh, nhìn bộ dạng không thua kém gì một cô gái đang theo đuổi thần tượng, sau khi cô nghe được tin dạo gần đây Tiêu Nam Ninh thích món canh ngỗng ở một tiệm cơm, liền lập tức có suy nghĩ sẽ đến đó ăn thử: "Tôi bật app đặt đồ ăn lên rồi, tiệm cơm đó tên gì vậy mọi người?”
[Tiệm cơm đó không có trên app đặt đồ ăn, tiệm đó chỉ sử dụng một chương trình nhỏ, cô phải lên wechat tìm kiếm chương trình mới có thể đặt đồ ăn.]
[Hơn nữa đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký thật sự rất khó mua, cô phải nhanh một chút mới có thể mua được.]
"Đặc biệt như vậy sao? Được rồi, tiệm cơm Bạch Ký, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi đó.” Trương Mộng Mộng mở wechat lên, tìm kiếm chương trình của tiệm cơm Bạch Ký: "Các bạn đừng xem thường tôi, tôi là người đã từng giành được rất nhiều mã giảm giá trên mạng, đã có rất nhiều kinh nghiệm sương máu.”
[Tôi là khách quen của tiệm cơm Bạch Ký, tôi chỉ khuyên cô đừng vui mừng quá sớm. Với tư cách là một kẻ tật nguyền, tôi trước giờ chỉ có thể ăn cơm ở căng tin, đồ ăn ngoài là gì, tôi không xứng ăn.]
[Bây giờ tiệm cơm Bạch Ký đã quá nổi tiếng trên trang livestream rồi. Tôi muốn phá vỡ mạng lưới marketing của bọn họ, nhưng tôi trước giờ chưa bao giờ mua được cơm của bọn họ, nên không có chứng cứ aaa]
[Tiệm cơm Bạch Ký, em là cô gái mà anh không bao giờ có được.]
Bọn họ cứ nghĩ rằng Trương Mộng Mộng cũng sẽ không mua được đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, sau đó điều bọn họ không thể ngờ tới là cô thật sự đã mua được món canh ngỗng nhà nông.
"ây, có vẻ như đây chính là sự bất công của cuộc sống rồi.” Trương Mộng Mộng dương dương tự đắc nói.
"Mặc dù tôi đã mua được rồi, nhưng là một streamer có tâm, tôi phải nhắc nhở mọi người nhà hàng này có chút kì dị, đến đồ ăn cũng phải tranh giành mới mua được. Là một người có kinh nghiệm mua sắm thâm sâu, tôi cảm thấy có vẻ đây là một chiêu trò marketing, các bạn phải chú ý đừng để bị gạt.”
Nửa tiếng sau, đồ ăn đã được đưa đến. Mộng Mộng nhìn túi đồ ăn, có chút kinh ngạc nói: "Mặc dù chưa biết đồ ăn của nhà hàng này ra sao, nhưng mà chỉ nhìn túi đựng đồ ăn đã có cảm giác không tồi rồi, đóng gói rất đẹp mắt, bên trong canh được đóng rất cẩn thận, không bị chảy ra ngoài chút nào, có thể thấy chủ tiệm là một người rất tỉ mỉ.”
Trương Mộng Mộng vì trải nghiệm đau khổ bị ngỗng đuổi của mình mà tâm trạng vô cùng khó chịu, bụng dạ trống rỗng. Cô ấy lập tức mở hộp canh ngỗng ra, cầm lấy chiếc thìa bên cạnh thử một ngụm, vừa thử xong thì lập tức mở to hai mắt ra.
"Ôi trời ơi, canh này tươi quá.” Mộng Mộng cảm thấy nước canh đậm đặc trong miệng mình vô cùng tươi ngon.
[Chuyện bình thường, chủ phòng đừng kinh ngạc như vậy, không phải chỉ thêm chút bột ngọt là được sao?]
Trương Mộng Mộng nhìn bát canh trầm ngâm, nói: "Không giống vị bột ngọt, vị giác của tôi rất mẫn cảm, tôi là kiểu người lấy tinh bột làm thực phẩm lên men chính, nhưng không hoàn toàn là axit glutamic nên sau khi ăn miệng sẽ trở nên rất khô, cần phải uống nước liên tục.”
"Nhưng canh ngỗng của nhà hàng này không phải vị ngọt từ bột ngọt, hình như là vị tươi từ nước hầm thịt, uống xong thì trong miệng cảm thấy rất thoải mái, không hề cảm thấy khô khan.
[Thật hay giả vậy, bây giờ còn có quán ăn không bỏ bột ngọt vào đồ ăn sao?]
Mộng Mộng nói: "Chắc chắn là có, chỉ là rất khó ăn được đồ ăn như vậy, đồng tiền làm thay đổi bản chất, có rất nhiều tiệm cơm nhỏ ngon nhưng lại bị các cửa hàng đồ ăn nhanh chèn ép đến đóng cửa rồi. Tiệm cơm trước cửa nhà tôi ngày trước ông chủ làm món cá cay tê rất ngon, người dân xung quanh vô cùng yêu thích. Nhưng vì tiền thuê mặt bằng quá cao, làm ăn lỗ vốn,vậy nên cũng phải đóng cửa rồi.”
"Nếu như món ăn nào của tiệm cơm Bạch Ký cũng đặt hết tâm huyết làm nên như phần canh ngỗng này thì tôi đã có thể hiểu tại sao mà mọi người phải tranh giành mới có thể mua được rồi.”
Trương Mộng Mộng vừa nói vừa gắp thêm mấy miếng thịt ngỗng bỏ vào miệng, nhai được hai miếng thì không nhịn được nói: "Mẹ nó, thịt ngỗng còn ngon hơn canh nhiều, cắn nhẹ một miếng đã có nước thịt nóng trào ra.”
"Không nhiều lời với mọi người nữa, tôi ăn cơm đã.” Trương Mộng Mộng không nhiều lời, hết miếng này đến miếng khác ăn hết thịt ngỗng trong chén canh.
Rất nhanh cô đã ăn hết thịt ngỗng trong bát, sau đó uống thêm canh, cuối cùng trong bát không còn lại một giọt canh nào, cả hộp đồ ăn đều nhẵn bóng.