Tô Mạt Mạt như suy nghĩ gì đó nói: “Nhưng mà hiện tại không ai là không biết Thịnh Tinh, mặc dù chị không có ý này nhưng mà người khác nghe thấy vậy thì nhất định sẽ hiểu lầm.”
Bạch Nhất Nặc giải thích nói: “Đây là bởi vì chị muốn xin chữ kí cho em mà.”
Tô Mạt Mạt buồn cười nói: “Đây không phải bộ phim mà các bạn của em vẫn hay xem đây sao? Người bạn đến từ hư vô!”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, Bạch Nhất Nặc vừa nói muốn xin chữ kí của Thịnh Tinh lại vừa nói là bản thân không phải người hâm mộ của Thịnh Tinh, cô nghĩ lại cũng tự cảm thấy kỳ lạ.
Người kia có nghĩ là cô cố tình bắt chuyện với anh ta không nhỉ?
Ngay khi Bạch Nhất Nặc đang suy nghĩ xuất thần thì Tô Mạt Mạt hỏi cô.
Tô Mạt Mạt chưa từng thấy Bạch Nhất Nặc khen ai đẹp trai, nếu có thể khiến cho cô khen đẹp thì anh ta phải đẹp đến mức nào chứ?
Tô Mạt Mạt tò mò hỏi: “Vậy anh ta và Thịnh Tinh thì ai đẹp trai hơn?”
“Hai người họ không có cùng một phong cách cho nên không thể phân cao thấp được.” Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút thì trả lời: “Nếu như chỉ đơn giản để xem ai đẹp trai hơn thì…”
“Nhìn người ở phía trước kìa.”
Bạch Nhất Nặc vừa dứt lời thì đột nhiên Tô Mạt Mạt nhìn theo phương hướng đó, cô ấy kích động nói: “Ôi trời ơi, bà chủ à, chị mau nhìn ngoài cửa kìa, trong tiệm bỗng có một người siêu đẹp trai xuất hiện, người kia có thể đẹp trai hơn anh ta không?”
Bạch Nhất Nặc nhìn theo hướng Tô Mạt Mạt chỉ, sau đó cô nhìn thấy một người rất quen, chính là người mà cô đã nhìn thấy ở núi Linh Sơn.
Dáng người anh ta cao gầy, làn da thì trắng sáng, con ngươi thì đen thuần, mái tóc đen lưa thưa trên trán.
Tiếng nói của Tô Mạt Mạt không lớn nhưng hình như thính giác của người kia rất nhạy, anh ta lập tức nhìn sang hướng bên này.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy người kia nhìn qua thì không khỏi run lên, cô chột dạ rời ánh mắt đi ngay lập tức, giả vờ như không có gì.
Vì vậy hiện tại chỉ còn Bạch Nhất Nặc đối mặt với Thịnh Hàn, không khí lúc này thật xấu hổ.
Bạch Nhất Nặc cảm thấy có chút đau đầu, cô không biết đối phương có nghe thấy những gì mà hai người họ nói không, nếu như anh ta nghe được thì thật lúng túng.
Nhưng mà theo định luật Murphy thì mọi chuyện tồi tệ luôn xảy ra nối tiếp nhau.
Thịnh Hàn nhấc đôi chân dài của mình lên trực tiếp đi đến chỗ của hai cô, anh ta nhìn thẳng vào cô rồi bỗng nhiên nở một nụ cười, khóe môi hơi cong lên.
“Tôi đã nghe hết những gì hai người nói.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
“Nhưng mà tôi cũng không nghe rõ lắm, nhưng mà hình như hai người đang nói là tôi còn đẹp trai hơn người nổi tiếng ở bên cạnh?” Giọng điệu của anh ta nghiêm túc hơn một chút, giống như là biết rõ tất cả, cũng như cho cô thêm bậc thang để xuống.
“Chữ ký của tôi còn đáng giá hơn chữ ký của mấy người nổi tiếng đấy, cô có thể đóng khung tờ giấy có chữ ký đó.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
….
Bạch Nhất Nặc nhìn thoáng qua gương mặt co rúm của Tô Mạt Mạt, cô thấy có chút đau đầu mà vuốt vuốt huyệt thái dương, bao che khuyết điểm mà nói: “Tôi xin lỗi, chúng tôi lẽ ra không nên bàn luận về anh, tôi xin lỗi anh.”
Thịnh Hàn gật đầu nhẹ, anh ta cười cười, hào quang trên mắt anh ta như đang chuyển động, giống như cái gì cũng biết, giọng nói miễn cưỡng, nghe có chút phách dối: “Không cần phải giải thích nhiều, tôi hiểu mà.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Thịnh Tinh bịt khẩu trang, mắt nhìn xung quanh, trông lén lén lút lút như sợ mình bị người khác phát hiện.
Anh ta nhìn thấy Thịnh Hàn đang nói chuyện cùng với bà chủ thì có chút bất mãn, vì vậy anh ta nhỏ giọng thúc giục: “Anh à, tại sao anh lại đến đây ăn cơm, em cũng không muốn ăn cơm ở một cửa hàng nhỏ như thế này.”
Ai ngờ Thịnh Hàn không thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Bạch Nhất Nặc.
“Còn tức giận sao?” Thịnh Hàn cảm thấy rất dễ nói chuyện với cô, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn một chút giống như là đang dỗ dành, nói: “Không phải tôi đã mang người thật đến đây cho cô hay sao?”
Sau khi anh ta nói xong thì giống như nghĩ đến điều gì đó mà đột nhiên khịt mũi như hiểu ra tất cả: “Nếu như lúc đó người mà cô muốn xin chữ kí không phải cậu ấy mà là tôi thì cũng không có gì quan trọng cả.”
Bạch Nhất Nặc: “...” Xem ra điều là Tô Mạt Mạt lo lắng là đúng, người này thực sự đã hiểu lầm cô.
Đương lúc Bạch Nhất Nặc muốn giải thích thì đột nhiên Tô Mạt Mạt chỉ vào Thịnh Tinh rồi lớn tiếng nói: “A A A, cậu có phải là Thịnh Tinh không vậy?”
Thịnh Tinh vội vàng cúi thấp đầu xuống, né tránh nói: “Không phải!”
Tô Mạt Mạt kích động nói: “Tôi chính là fan mẹ của cậu đấy, mặc dù cậu có đeo khẩu trang nhưng mà chỉ dựa vào mắt thì tôi cũng có thể nhận ra câu.”
Bạch Nhất Nặc nhìn vào người đeo khẩu trang này thì phát hiện ra ánh mắt anh ta đang rũ xuống, giống như mắt của Thịnh Tinh ở trong chương trình giải trí, sau đó cô nghĩ đến những gì Thịnh Hàn vừa nói thì có chút giật mình.
Hóa ra lời Thịnh Hàn nói đã mang người thật đến là có ý này sao?