Thịnh Tu Viễn và Tư Tuyết là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, Thịnh Tu Viễn hồi nhỏ là nhân vật nổi tiếng trong khu, đẹp trai, người cũng ưu tú. Tư Tuyết ngưỡng mộ lúc còn trẻ, triển khai theo đuổi Thịnh Tu Viễn. Mặc dù tính cách của Tư Tuyết dũng cảm hơn so với người ngoài chút, nhưng kiểu dũng cảm này cũng chỉ vừa vặn giới hạn ở chỗ chủ động theo đuổi người, còn cách theo đuổi vẫn vô cùng bảo thủ.
Tư Tuyết đưa bữa sáng cho Thịnh Tu Viễn ba năm, đến ngày nghỉ lễ thì hỏi han ân cần, năm mới thì gửi tin nhắn, lễ tình nhân tặng socola. Đồng thời, tấm lòng của bà đối phương đều tiếp nhận rồi. Tư Tuyết cho rằng chuyện đã thành, thế là lúc tốt nghiệp tỏ tình với đối phương, không ngờ rằng đối phương dứt khoát từ chối bà ấy, hơn nữa còn nói chỉ coi bà ấy như em gái.
Tư Tuyết: “???” Em đối với anh trai em còn không tốt như đối với anh!
Tư Tuyết sau khi tỏ tình thất bại, vô cùng đau lòng, ép bản thân quên đi Thịnh Tu Viễn, thêm việc bài tập bộn bề, bèn không đi tìm Thịnh Tu Viễn nữa.
Rất nhiều ngày trôi qua sau đó, Thịnh Tu Viễn cuối cùng cũng phát hiện em gái nhà bên từng xuất hiện trước mặt mình đã biến mất rồi, trong lòng dần cảm thấy không thoải mái. Ông ấy bình tĩnh lại, đi tìm Tư Tuyết, thế mà lại phát hiện đối phương đang trò chuyện vui vẻ với học trưởng, không khỏi bất mãn, lúc này mới rõ tấm lòng của bản thân.
Sau này ở cùng nhau Tư Tuyết mới phát hiện, đối phương thật ra không xấu xa với bà, chỉ là về mặt tình cảm giống một tên đầu gỗ mà thôi.
Sau khi hai người dây dưa mấy năm, cuối cùng lựa chọn ở bên nhau, sau đó dưới sự chúc phúc của phụ huynh mà thành đôi. Nhưng Thịnh Tu Viễn biết Tư Tuyết tức giận đối với chuyện từng trải qua đến mức nào, bình thường là một người rất dịu dàng, nhưng cứ nhắc đến chuyện này thì đều tức giận.
Thịnh Tu Viễn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng, vội vàng nắm tay Tu Tuyết: “Bây giờ ít người, chúng ta mau đi xếp hàng thôi, đợi lát nữa đông người sẽ không mua được đâu.”
Tư Tuyết bị ngắt lời, cơn giận dần tiêu tan, hừ nhẹ một tiếng. Bà ấy vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến sủi cảo chiên, cuối cùng vẫn bước đi theo Thịnh Tu Viễn đi đến phía sau xếp hàng.
Hai người và trợ lý đợi một lúc, cuối cùng cũng xếp xong hàng để mua sủi cảo chiên.
Trợ lý cầm lấy sủi cảo chiên của mình, nhìn chủ tịch và phu nhân chủ tịch, trong lòng cảm thán, nếu như người ở công ty nhìn thấy hai người bình thường tao nhã cao quý đang ở bên đường ăn sủi cảo chiên, nhất định sẽ ngạc nhiên đến mức tột đỉnh.
Đây là sủi cảo chiên sao? Không, đây không phải, đây là sủi cảo chiên chủ tịch mời!
Thịnh Tu Viễn nhìn sủi cảo chiên vàng óng ánh bên trong giấy gói, ngửi thấy mùi thịt mê người trong không khí, tay không khỏi dừng một chút: “Sủi cảo chiên này… hình như rất thơm, thơm hơn cái anh ăn ngày trước.”
“Đúng nhỉ? Thơm hơn sủi cảo chiên mà em gái tặng.” Tư Tuyết cười nói.”
Thịnh Tu Viễn: “...”
“Đừng giận mà, chuyện qua thì cũng qua rồi.” Thịnh Tu Viễn thở dài: “Con trai chúng ta đến tuổi có thể kết hôn rồi.”
Không nói còn đỡ, vừa nói Tư Tuyết liền cười: “Nói về trình độ làm người khác tức giận, Thịnh Hàn còn hơn anh, chỉ hơn chứ không kém, sau này có thể kết hôn hay không còn chưa chắc đâu.”
Tư Tuyết nói xong, chìa tay ra: “Vừa nãy đã nói rồi, em có thể không tức giận, nhưng anh phải đưa phần của anh cho em.”
Thịnh Tu Viễn chỉ có thể nhìn theo sủi cảo chiên sắp đưa vào miệng bay đi mất.
“Để lại cho anh một cái.” Tư Tuyết mở lòng nhân từ nói.
Thịnh Tu Viễn nhìn thịt chiên lẻ loi trong giấy gói, biến tức giận thành sức mạnh, sau khi cắn một miếng thịt chiên có hơi ngẩn ra.
Ông ấy không quan trọng việc ăn uống, đối với món ăn ngọt, đắng, cay, mặn cũng không nghiêng về món nào, cảm thấy đồ ăn ngoài việc cung cấp cho cơ thể người năng lượng ra thì tác dụng không lớn. Từ lúc gặp được tiệm cơm Bạch Ký, ông ấy mới hiểu được hoá ra đồ ăn ngoại trừ để no bụng ra, cũng có những tác dụng khác, đó chính là khiến cho con người cảm thấy vui vẻ.
Nguyên liệu của nhân bánh thịt chiên này được làm từ thịt ba chỉ, tỉ lệ thịt mỡ và thịt nạc là 4 phần 6, không khô không béo, lớp dầu thơm ngon, ngon đến nỗi làm cho người ta ăn một miếng rồi lại ăn tiếp một miếng nữa, không thể nào dừng lại được.
Ông ấy ăn một miếng thịt chiên, cảm giác trong miệng đều là hương vị thơm ngon của thịt lợn, khiến con người ta vô cùng thỏa mãn.
Thịnh Tu Viễn đang chuẩn bị tiếp tục ăn sủi cảo chiên, thế mà bên trong giấy gói không còn cái nào nữa, lúc này ông ấy mới ý thức được món sủi cảo chiên mà mình mua đã bị Tư Tuyết cầm đi.
Tư Tuyết ăn chay ba miếng sủi cảo chiên tươi mới, không ngừng gật đầu, khen ngợi nói: “Tay nghề của cô chủ thật tốt, mỗi lần ăn đều có thể tìm được cảm giác tươi mới.
Tư Tuyết phát hiện Thịnh Tu Viễn đang nhìn món chiên trong tay bà ấy, nhìn không chớp mắt, bà ấy nghĩ một chút, trực tiếp quay lưng lại: “Anh đừng nhìn em, em biết anh muốn ăn. Em trốn anh ăn, như vậy anh sẽ không thèm ăn nữa, anh xem em đúng là tốt với anh.”
Thịnh Tu Viễn: “...”