Thịnh Tu Viễn thấy cách này không được, thế là chuẩn bị mua tiếp một ít món sủi cảo chiên. Thế mà Kỷ Tử Hoài lắc đầu, chỉ vào cái chảo trống không nói: “Chảo tiếp theo phải đợi rất lâu. Hơn nữa bởi vì người mua món sủi cảo chiên quá nhiều, đã tới giới hạn rồi.”
Khi Thịnh Tu Viễn đang thấy mất mát, Tô Mạt Mạt cầm một cái mã QR đi ra, nói với người đang xếp hàng: “Tạp chí ăn cả thế giới đã mở cuộc bỏ phiếu rồi, nếu như mọi người ăn vui vẻ, có thể bầu cho tiệm cơm Bạch Ký một phiếu không?”
Thịnh Tu Viễn gặp phải chuyện như này từ trước đến nay không hề để ý tới, nhưng ông ấy nghĩ đến món chiên vừa ăn, thế là mở điện thoại ra, quét mã, sau khi quét mã thì vào kênh bỏ phiếu.
Ông ấy nhìn trang bỏ phiếu, cũng không lập tức bỏ phiếu mà nói: “Kiểu bỏ phiếu này của các cô chẳng lẽ không có quà tặng nhỏ sao?”
Tô Mạt Mạt bị hỏi ngược, nghĩ trước nghĩ sau rồi nói: “Không có.”
“Cái này sao mà được? Nếu như không có quà tuyên truyền, mọi người sẽ không bằng lòng bỏ phiếu. Tình huống bình thường đều có.” Sắc mặt Thịnh Tu Viễn nghiêm túc nói, ngữ khí trịnh trọng, giống như đối mặt với nhóm bạn thương nghiệp gì đó.
“Tôi không biết, thế ông cảm thấy tặng quà gì thì được?”
Thịnh Tu Viễn nói: “Nhiều quá thì không được, chi phí quá cao, ít quá cũng không được, lộ ra sự qua loa… vậy thì một cái bánh chiên đi.”
Tô Mạt Mạt nghĩ một chút, trở về tiệm, tìm Bạch Nhất Nặc, nhắc lại lời của Thịnh Tu Viễn một lần: “Cô chủ, chúng ta nên làm thế nào? Em thấy ông ấy nói cũng đúng.”
“Em gọi cho tạp chí Ăn cả thế giới, bọn họ nói ông Trịnh Vân Phi đã bỏ phiếu cho tiệm của chúng ta, bây giờ tiệm chúng ta đã có hơn năm mươi nghìn phiếu rồi, xếp thứ năm. Nỗ lực thì chúng ta có thế lọt vào top ba đó!”
Bạch Nhất Nặc không quan tâm đến phiếu của tạp chí Ăn cả thế giới, nhưng Tô Mạt Mạt và Kỷ Tử Hoài luôn nói với cô rằng chuyện này rất quan trọng, có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho tiệm.
Bạch Nhất Nặc nghĩ một chút, ra quyết định, nói với Tô Mạt Mạt: “Nghe theo lời vị kia nói đi, dù sao chi phí của một phần bánh chiên cũng không cao, hoàn toàn có thể tặng được. Còn về số lượng, nhiều nhất là 1000 cái.”
Sau khi Thịnh Tu Viễn trò chuyện cuối cùng thì giao dịch này cũng thành công, thở phào nhẹ nhõm, sau khi bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký, lấy được một cái bánh thịt chiên.
Tư Tuyết nhìn thấy sự nỗ lực của Thịnh Tu Viễn là vì một cái bánh chiên, không nhịn được cười: “Anh đúng là thiên tài buôn bán!” chỉ là có chỗ dùng không đúng lắm.
Thịnh Tu Viễn nghe thấy lời của Tư Tuyết, cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cười nhẹ: “Em thì hiểu cái gì? Đây mới chỉ là bước một.”
…
Thịnh Cảnh là doanh nghiệp hàng đầu, công ty lớn, thường xuyên luân chuyển nhân viên, mỗi ngày đều có người mới đến tập đoàn Thịnh Cảnh
Người tuyển dụng của công ty đưa người mới đi tham quan, mọi bộ phận trong công ty đều bày ra trước mặt người mới.
Người mới nhìn thấy bên trong tập đoàn Thịnh Cảnh xa hoa, trong lòng oa lên một tiếng, nghĩ thầm, thật sự không hổ là tập đoàn lớn, khí thế quá đi!
Người mới nói: “Công ty sang trọng quá đi.”
Người tuyển dụng bình tĩnh nói: “Đương nhiên, à đúng rồi, lát nữa tôi cho cậu vào nhóm của công ty chúng ta, cái nhóm đó có chủ tịch của chúng ta, cậu nhớ phát ngôn cẩn thận.”
Người mới nghe thấy tên của chủ tịch, tâm không khỏi hướng về, chủ tịch của tập đoàn Thịnh Cảnh, phải là người lợi hại cỡ nào chứ. Đợi sau khi người tuyển dụng nói đã cho vào nhóm xong, người mới vội cuống cuồng mở điện thoại ra, phát hiện bản thân đã được cho vào nhóm wechat, anh ta nhìn một ảnh đại diện trong danh sách, trong lòng sinh ra sự sùng bái.
Thịnh Cảnh là công ty lớn nhất trong ngành, anh ta chỉ là một sinh viên tốt nghiệp không có kinh nghiệm, dựa vào thực lực thêm chút vận may, đánh bại mấy nghìn người cạnh tranh, vào được Thịnh Cảnh, trong mắt của anh ta, những người này đều là tinh anh, mà chủ tịch, chính là tinh anh trong tinh anh!
Đang lúc trong lòng anh ta sùng bái, lật xem danh sách, một cửa sổ đột nhiên xuất hiện trên đầu điện thoại của anh ta, bên trên hiển thị “Chủ tịch tập đoàn Thịnh Cảnh đã chuyển tiếp một liên kết.”
Chủ tịch gửi tin nhắn rồi!
Với hình tượng của chủ tịch, thứ mà ông ấy gửi nhất định là thứ rất quan trọng, là thời sự chính trị, hay là đánh giá về ngành đây?
Người mới vội vàng mở nhóm wechat ra, muốn xem xem Thịnh Tu Viễn gửi cái gì.
Thịnh Tu Viễn: [ Link bỏ phiếu của tạp chí Ăn cả thế giới ]
Thịnh Tu Viễn: [ Nếu như mọi người có thời gian, bầu giúp cho tiệm cơm Bạch Ký một phiếu, bỏ phiếu sẽ có quà miễn phí, mọi người chụp lại ảnh gửi cho trợ lý trưởng, tôi có thể mua với giá gấp hai giá niêm yết ]
[ Mọi người bỏ cho tiệm cơm một phiếu nhé, cảm ơn ]
[ Đúng rồi, lần trước cô gái phục vụ kia nói với tôi một câu, tôi cảm thấy rất chính xác ]
[ Anh không bỏ phiếu tôi không bỏ phiếu, Bạch Ký lúc nào mới có thể dẫn đầu? ]
Người mới: “???” Chủ tịch bị trộm tài khoản rồi à?