Bạch Nhất Nặc tưởng đối phương không cần quà nữa, vừa chuẩn bị bỏ điện thoại xuống. Vào lúc này, điện thoại không ngừng truyền đến tiếng thông báo tin nhắn.
Bạch Nhất Nặc mở ra xem, phát hiện đối phương đang không ngừng gửi hình chụp, khoảng mười mấy phút mới gửi xong.
SH: [Hai trăm sáu mươi tấm hình chụp, đủ rồi chứ?]
Từ sau khi hoạt động bắt đầu, Bạch Nhất Nặc đã nhận được rất nhiều hình chụp bỏ phiếu, nhưng khá rải rác, một người liên tục gửi hai mươi mấy hình đã được tính là nhiều nhất rồi, mà người này lại gửi hơn hai trăm tấm hình chụp.
Bạch Nhất Nặc ngạc nhiên, đối phương chỉ dùng mười mấy phút thì đã lấy ra hơn hai trăm tấm hình chụp, phạm vi giao tiếp của người này lớn tới mức nào đây, nhưng trên tay vẫn trả lời tin nhắn: [Được chứ, xin hỏi khi nào thì anh đến lấy, tiện để chúng tôi chuẩn bị.]
Thịnh Hàn ở đầu bên kia dây mạng rũ mắt xuống, sau khi anh ấy trầm tư một hồi, từ từ gõ bàn phím điện thoại.
SH: [Gửi chung với quần áo sang đây đi, đóng gói bịt kín, gửi chuyển phát nhanh.]
Bạch Nhất Nặc: [Chúng tôi có thể đóng gói bịt kín, nhưng bánh sủi cảo gửi tới đó đã nguội lạnh, sau khi hâm nóng lại mùi vị sẽ không ngon như trước, anh xác định phải làm như vậy chứ?]
Thịnh Hàn nhìn dòng tin nhắn này, khóe miệng anh ấy nhếch nhẹ, phát ra tiếng cười nhỏ vụn, kèm theo hơi thở nhẹ nhàng: [Vấn đề không lớn.]
…
Khi Tiêu Vũ bị Thịnh Hàn giành mất điện thoại, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu giật điện thoại của tôi!”
“… Bỏ phiếu.” Thịnh Hàn kéo dài âm cuối, giọng điệu ngân nga: “Đúng rồi, cậu mau chia sẻ đường link này lên nhóm của cậu, kêu bọn họ bỏ phiếu, nhanh lên.”
Tiêu Vũ còn tưởng là chuyện khẩn cấp gì, lập tức chuyển tiếp dòng tin nhắn này, thu thập được khá nhiều hình chụp, anh ta liền gửi cho Thịnh Hàn.
Tiêu Vũ thấy Thịnh Hàn cúi đầu chăm chú thao tác điện thoại, lúc này anh ta mới có tâm tư xem đường link này là gì.
“Đệch, đây là gì hả, cuộc bỏ phiếu của tạp chí ăn cả thế giới? Cậu không kế thừa gia nghiệp, đổi nghề mở tiệm cơm à?” Tiêu Vũ mỉm cười: “Thế cũng được, gia đình tôi mở chuỗi khách sạn, hot boy Thịnh của trường, cậu có thể đi theo tôi.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Thịnh Hàn lườm anh ta, nói một cách thờ ơ: “Bây giờ không có suy nghĩ này.”
Tiêu Vũ đang tính tiếp tục lôi kéo Thịnh Hàn trò chuyện, không ngờ sau khi đối phương nói một câu với anh ta xong thì tiếp tục rũ mắt xuống xem điện thoại, trên tay bấm liên tục.
Một lát sau, Thịnh Hàn như nhìn thấy chuyện buồn cười, khóe miệng nhếch nhẹ, khẽ cười một tiếng. Anh ấy vốn thì rất đẹp trai, khi nở nụ cười càng rực rỡ lóa mắt, tia sáng trong mắt lưu chuyển.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rùng mình, không nhịn được nói: “Ôi trời, cậu đang trò chuyện với ai, cười kỳ dị như thế làm gì hả?”
“Một người đàn ông lại cười phóng đãng như vậy.” Tiêu Vũ xoa nhẹ cánh tay của mình, chê bai nói, cũng không sợ Thịnh Hàn nổi giận. Bọn họ từng là bạn cùng phòng Đại học, rất hiểu nhau, nói chuyện không kiêng kỵ.
Thịnh Hàn nghe vậy nhìn về phía anh ta, vừa rồi vẻ mặt xem điện thoại tốt biết bao nhiêu, thì nét mặt nhìn sang anh ta tệ bấy nhiêu. Thịnh Hàn trừng mắt nhìn anh ta, nhếch chặt đôi môi, giọng điệu lạnh lùng: “Liên quan cậu cái rắm.”
“Ôi, cậu vẫn chưa nói cậu đang trò chuyện với ai nha.” Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Cậu cười đến mức như vậy, tôi cũng nhìn được ra cậu vui vẻ rồi, người đó là ai vậy?”
Thế nhưng Thịnh Hàn không bận tâm anh ta, quay đầu lại, không nói đầu đuôi cho anh ta biết. Tiêu Vũ muốn hóng chuyện, cứ quấy rầy anh ấy nhưng không thể toại nguyện.
…
Hôm sau, lúc Tiêu Vũ đến tìm Thịnh Hàn, bị lễ tân kéo lại: “Ở đây có hai kiện hàng của Thịnh tổng, anh tiện thể mang lên được không?”
“Được, cứ để tôi.” Tiêu Vũ gật đầu, cầm lấy kiện hàng, ánh mắt liếc nhìn thấy được địa chỉ trên đơn chuyển phát, không khỏi ủa một tiếng: “Bưu kiện của Hải Thị ư.”
Hai kiện hàng một lớn một nhỏ, phần lớn rất nặng, phần nhỏ thì khá nhẹ.
Tiêu Vũ xách hai kiện hàng đi lên tầng trên cùng, sau khi mở cửa ra, anh ta cà lơ phất phơ nói: “Cậu có bưu kiện giao tới đây, phần lớn vô cùng nặng, không biết là thứ gì.”
Thịnh Hàn vốn đang xem tài liệu, khi nhìn thấy kiện hàng này, như nhớ tới việc gì đó, anh ấy để giấy tờ xuống, nhếch đôi môi lại, tròng mắt màu đen đậm nhìn thẳng về phía đó: “Đưa kiện hàng lớn kia cho tôi.”
“Cho cậu, cậu đừng vội.” Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Trong đây là gì thế?”
“Đồ ăn.” Thịnh Hàn nhận lấy kiện hàng lớn, tháo gói hàng ra, lộ ra cái túi bịt kín và túi chườm nước đá ở trong. Trong túi bịt kín có rất nhiều sủi cảo chiên vàng óng, trên túi có để một tờ giấy: “Sủi cảo chiên là thành phẩm đã làm xong, qua quá trình đóng gói bịt kín, thời gian đảm bảo chất lượng là ba ngày, sau khi lấy ra hãy dùng lò vi sóng chỉnh lửa nhỏ quay ba phút.”