Tiêu Vũ không nhịn được tiến lại gần anh ấy, nhìn thấy tờ giấy này, kinh ngạc nói: “Ai viết chữ này vậy? Viết đẹp thật, không hề thua chữ của cậu viết.”
“Tôi còn tưởng cậu mua gì chứ, hóa ra là sủi cảo chiên.” Tiêu Vũ nói một cách khó hiểu: “Sủi cảo chiên có gì ngon đâu? Cậu chưa ăn sáng sao, tôi đi ăn cơm với cậu, đã lâu rồi chúng ta không tụ họp. Không biết tiệm mì chúng ta ăn lúc đi học còn không?”
“Đã ăn rồi.”
“Thế cậu mở phần sủi cảo chiên làm gì?”
“Thử mùi vị không được sao?”
Thịnh Hàn đi lách qua Tiêu Vũ, để tờ giấy sang một bên, sau khi anh ấy mở túi bịt kín ra, đi vào phòng nghỉ ngơi phía sau phòng làm việc, để phần sủi cảo chiên vào lò vi sóng, lựa chọn lửa nhỏ, thời gian chỉnh ba phút theo thông tin trên giấy.
Đợi sau khi hâm nóng sủi cảo chiên, Thịnh Hàn lấy nó ra khỏi lò vi sóng.
Cùng với việc anh ấy lấy sủi cảo chiên ra khỏi lò vi sóng, trong không khí ngập tràn mùi thơm bơ dầu hấp dẫn.
“Trời đất, Thịnh Hạn, đồ ăn của cậu mua hơi thơm nha.” Tiêu Vũ hít nhẹ, rõ ràng anh ta đã ăn sáng rồi, cũng không hề đói bụng, nhưng lại cảm thấy dưới sự kích thích của mùi thơm này hình như mình lại đói bụng.
Tiêu Vũ nhìn sủi cảo chiên vàng óng, không nhịn được bước lại gần, thò bàn tay của mình ra, muốn kẹp một miếng lên.
Ai ngờ trong khi anh ta sắp đụng vào sủi cảo chiên, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay đẩy tay của anh ta ra.
Thịnh Hàn bưng phần sủi cảo chiên sang một bên, vẻ mặt không vui, kéo khóe miệng xuống, giọng điệu thản nhiên: “Cậu làm gì hả?”
“Ăn đồ đó.” Tiêu Vũ nhìn nét mặt của anh ấy, không khỏi sững sờ, muộn màng phản ứng lại: “Sao thế, chẳng qua là một chiếc sủi cảo chiên thôi? Phản ứng lớn như vậy làm gì?”
“Không cho.” Thịnh Hàn lười biếng nói.
“Cậu là chó à!” Tiêu Vũ kinh ngạc hỏi: “Trong chén của cậu có nhiều sủi cảo như thế, còn không thể cho tôi ăn một chiếc sao? Tôi chưa từng phát hiện cậu lại keo kiệt như vậy!”
Thế nhưng cho dù Tiêu Vũ nói như thế nào, Thịnh Hàn cũng mặc kệ anh ta.
Trong lòng Tiêu Vũ toàn là ngỡ ngàng: “Chẳng lẽ sủi cảo chiên này làm bằng vàng hay sao? Cậu keo kiệt như vậy.” Tiêu Vũ nghĩ lại sau lần gặp mặt này, tuy Thịnh Hàn vẫn mang hình dáng con người mà hành xử lại như một con chó, như hôm qua anh ta lầm lì khó hiểu, cứ bắt anh ta chia sẻ bỏ phiếu, còn coi điện thoại nở nụ cười như yêu tinh.
Trong đầu Tiêu Vũ lóe lên một tia sáng, như suy nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Không lẽ sủi cảo chiên này là do bạn gái của cậu làm ư?” Sau khi anh ta nói xong, bản thân anh ta cũng bật cười.
“Không thể nào, hot boy Thịnh của trường bốn năm Đại học cũng không thoát ế, ánh mắt cao hơn trời, làm sao có thể tìm được người yêu thích chứ?”
Ai ngờ anh ta vừa dứt lờ thì Thịnh Hàn đã ung dung nhìn về phía anh ta, chia một phần nhỏ sủi cảo chiên cho Tiêu Vũ: “Không ngờ cậu lại có chỉ số thông minh đấy.”
Tiêu Vũ: “?”
“Không phải chứ, cậu thật sự tìm được bạn gái rồi hả?” Tiêu Vũ hoảng hốt nói: “Nếu cậu tìm được bạn gái, e rằng những bạn học nữ trước đó đều sẽ khóc mất.”
“Ai nói, bây giờ không có.”
Tiêu Vũ: “?” Vậy cậu nói lời gây hiểu lầm như thế làm gì chứ? Bị điên à.
Tiêu Vũ vừa muốn lên tiếng phê phán Thịnh Hàn, nhưng vì sủi cảo chiên rất gần anh ta, cấp bậc chỉ số tỏa mùi thơm bơ dầu đó tăng lên.
Tiêu Vũ không nhịn được hít nhẹ, muốn ngửi mùi thơm này nhiều hơn, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía sủi cảo chiên trong chén. Đây là Thịnh Hàn chia cho anh ta sao? Trong này chỉ có hai bánh sủi cảo chiên.
“Có phải tôi nên cảm ơn cậu không chỉ cho tôi một bánh không?” Tiêu Vũ giễu cợt, cũng không hề chú trọng, trực tiếp dùng tay cầm một bánh sủi cảo chiên lên nhét vào miệng.
Cùng với sủi cảo chiên nóng hổi vào miệng, Tiêu Vũ hơi ngẩn người, hình như sủi cảo chiên này không giống với trước đây anh ta ăn.
Sủi cảo chiên hết sức nổi tiếng, khắp nơi trên cả nước đều có thể ăn được, tại các tiệm ăn khắp chốn đều có thể thấy được bóng dáng của sủi cảo chiên. Khi Tiêu Vũ nhìn thấy trong kiện hàng của Thịnh Hàn chứa sủi cảo chiên, sở dĩ anh ta nói [Sủi cảo chiên có gì ngon đâu], chính vì anh ta chưa từng ăn sủi cảo chiên ngon miệng nào cả, không cảm thấy sủi cảo chiên ngon miệng tới cỡ nào.
Gia đình Tiêu Vũ mở chuỗi khách sạn, từ nhỏ đã ăn quen sơn hào hải vị, thức ăn làm càng tinh tế càng tốt, không ưa nổi những món ăn vặt này. Tuy nhiên ngon miệng chính là ngon miệng, không có lời giải thích khác.
Sủi cảo chiên này được chiên đến vàng óng xốp giòn, tuy trải qua hâm nóng lần hai, vỏ bánh sủi cảo trở nên không còn xốp giòn lắm, nhưng phần thịt bên trong giữ được chín mươi phần trăm mùi vị, vẫn vô cùng thơm tươi, cắn vào bèn có sốt thịt nóng hổi chảy ra.
Sốt thịt này tươi quá!
Tiêu Vũ không nhịn được buột miệng nói ra: “Sốt thịt này tươi tới mức lông mày của tôi cũng sắp rụng xuống rồi!”