Văn Tư Tư ăn xong cơm niêu đất không khỏi thỏa mãn dựa vào thành ghế, sau khi hồi tưởng lại hương vị của món cơm niêu đất vừa rồi, bún thị vừa thơm vừa mới, bún cũng ngấm đủ nước thịt, nhai ở trong miệng thơm đến nỗi không chịu được.
Đúng lúc này, ánh mắt của Văn Tư Tư quét đến phía đối diện, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía bạn thân.
Bạn thân không chỉ ăn xong phần cơm niêu đất của cô ấy, còn đang động đũa ăn canh cá chua, canh cá chua trong bát càng ngày càng ít.
Văn Tư Tư: "..." Đây chính là người nói gọi nhiều đồ ăn quá rồi, ăn không hết sao?
...
Bởi vì biên tập đưa huy hiệu và cúp tới, Bạch Nhất Nặc đặt cúp và huy hiệu này ở chỗ dễ thấy trong tiệm, cũng chính là ngăn tủ ở phía trên quầy thu ngân.
Không ít người khách lúc xếp hàng, không giấu được sự tò mò khi thấy chỗ này không giống với trước kia.
"Ai nha, hai con mắt của tôi không bị cận chứ, chữ trên kia là hạng thứ hai trên bảng độ nổi tiếng của tạp chí ăn cả thế giới đúng không, giải bạc nha!”
“Quán cơm nhỏ thật sự nhận được giải thưởng, vậy cũng quá siêu rồi. Cô chủ, tôi có góp sức giúp tiệm cơm Bạch Ký lấy được thưởng, tôi đổ mồ hôi cho tiệm cơm Bạch Ký, cô có thể lên món mới để tôi ăn không, tôi muốn ăn món thịt.”
Bạch Nhất Nặc nghe được lời bọn họ, cười một cái nói: "Đã lên giá rồi, mọi người đọc chữ dưới thực đơn đi."
Người khách nhìn vào thực đơn phát hiện trên đó xuất hiện canh cá chua và cơm niêu đất rất dễ thấy.
Canh cá chua là một món ăn phổ biến ở vùng Tứ Xuyên, rất nhiều người rất thích cảm giác chua cay của nó. Sự xuất hiện của canh cá chua đã bù đắp cho đồ ăn về cá không đủ của tiệm cơm Bạch Ký, không ít người khách sau khi thấy canh cá chua của tiệm cơm Bạch Ký đều cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Một người khách vui vẻ nói: "Gần đây tôi ăn cái gì cũng thấy không ngon miệng, muốn ăn canh cá chua, cay ê ẩm."
Một người khách bên cạnh nói: "Cô chủ, tôi còn tưởng cô không thích ăn cá cho nên không nhìn thấy món cá ở tiệm cơm Bạch Ký cơ. Quá tốt rồi, thịt cá không chỉ ăn ngon, còn có ý nghĩa tốt, của cải dư thừa nha. Tôi muốn một phần canh cá chua."
Một vị khách khác có chút xem thường nói: "Canh cá chua có cái gì ngon mà ăn chứ, tôi đặc biệt thích ăn cơm niêu đất, tiệm cơm Bạch Ký làm cơm niêu đất nhất định sẽ có chỗ không giống, tôi muốn một phần cơm niêu đất."
"Được rồi, chờ một lát." Bạch Nhất Nặc nói, sau đó quay người về phòng bếp làm đồ ăn. Lúc cô làm đồ ăn thì trong tiệm lại có mấy người nổi bật đến.
Tạp chí ăn cả thế giới trực thuộc ở toàn soạn nhật báo ở Hải Thị, bình chọn hàng năm đều cực kỳ náo nhiệt, sau khi kết thúc bình chọn toàn soạn nhật báo Hải Thị vì giải đáp sự nghi hoặc của người xem đã áp dụng phương thức liên kết, cử rất nhiều phóng viên tiến hành phỏng vấn.
Thư Đình là phóng viên của nhật báo Hải Thị, cô được giao nhiệm vụ phỏng vấn tiệm cơm Bạch Ký đứng thứ hai bảng độ nổi tiếng. Lúc cô nhận được thông báo này có chút mê mang.
Năm ngoái Thư Đình từng phỏng vấn nhà hàng giành được giải của tạp chí ăn cả thế giới, là bữa tiệc hải sản đầu tiên trong năm nay. Bởi vì yêu cầu công việc nên cô từng điều tra về bình chọn của tạp chí ăn cả thế giới, cực kỳ hiểu rõ. Bảng độ nổi tiếng của tạp chí ăn cả thế giới rất có giá trị, mỗi người chỉ có thể tặng một phiếu, một khi mua phiếu sẽ bị xóa bỏ tư cách. Năm nào cũng vậy, những nhà hàng giống giống nhau đều trổ hết tài năng trên bảng độ nổi tiếng của tạp chí, nhiều năm mà ba hạng đầu đều không thay đổi, nhưng năm nay lại xuất hiện một cái tên mới, tiệm cơm Bạch Ký.
Điều này sao có thể khiến Thư Đình không kinh ngạc được.
Không, cái tên này không mới.
Thư Đình cảm giác tên tiệm cơm Bạch Ký hình như đã từng nghe ở đâu, không nhịn được rơi vào trầm tư, sau khi nghĩ một lát cũng nhớ ra nghe được tên tiệm cơm Bạch Ký này ở đâu.
Là cơm khô sinh viên kia.
Đối phương vừa khóc đã thành danh ở đại học, nhật báo Hải Thị bởi vì anh ta nổi tiếng cho nên đi phỏng vấn anh ta, kết quả lúc đối phương trực tiếp lại ở hiện trường nói không phải áp lực cuộc sống mà khóc, chỉ là vì không ăn được cơm ở tiệm cơm Bạch Ký nên mới khóc, quả thực là hiện trường một cuộc phỏng vấn lật xe.
Cũng may đám cư dân mạng cũng không kháng cự chuyện này lắm, ngược lại rất được hoan nghênh, điều này mới khiến người ở nhật báo Hải Thị buông lỏng.
Sau khi phóng viên ở hiện trường trực tiếp lật xe quay trở về tòa soạn, gọi sự cố này trong kiếp sống nghề nghiệp của mình là Waterloo, nói đời này chưa từng gặp chuyện nào hiếm thấy như vậy. Người phóng viên này mới đầu còn cực kỳ tức giận, nhưng khi nói xong lời cuối bản thân lại cười.