Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378 - Hạt Dẻ Rang Đường 7

Chương 378 - Hạt dẻ rang đường 7
Chương 378 - Hạt dẻ rang đường 7

Bạch Nhất Nặc nhớ lại một số câu chuyện thú vị của những năm đó, nói: “Chị thì từng gặp chuyện tương tự. Nói đến Tương Tây, khi bọn chị đi ngang Tương Tây có nghe được một tin đồn, nghe nói có một người tên Bác Sĩ Quan, khi tiền triều loạn lạc không màng tới an nguy tính mạng, xa xôi nghìn dặm lén lút vận chuyện mười xe chứa đầy sách xưa tới Tương Tây, giấu ở trong hang núi. Sau khi chị nghe được lời đồn này, bèn cầu khẩn người đồng hành dẫn chị đi tìm kiếm. Nhưng bọn chị không tìm thấy hang động giấu sách, chỉ kiếm được một trại Miêu, vì trời đã tối sầm, một bà cụ dắt theo cháu gái đã thu nhận và giúp đỡ bọn chị.”

“Trại Miêu à.” Tô Mạt Mạt tò mò hỏi: “Ở đó có ngải không?”

“Chị không biết ngải có hiệu quả không nhưng xác thực là có, bởi bà cụ đó đã cho chị xem. Con sâu ngải đó vừa to vừa tròn, trắng trẻo mập mạp, trông như con tằm đã ăn no lá dâu tằm. Sau khi bà ta cho chị xem xong con sâu ngải trong lọ sành, nói với chị rằng cháu gái của bà ta muốn có bạn. Chị nhìn thấy ngải này chính là đã biết được bí mật lớn của cô ta, hoặc ở lại đó, hoặc là chết.”

“Hả? Bá đạo như thế sao? Sau đó thì sao.”

Bạch Nhất Nặc dẫn theo tùy tùng của mình đi, tùy tùng đứng bên ngoài nghe thấy lời của bà cụ, tùy tùng nổi giận đùng đùng, lập tức cầm đao thương lên. Nhưng bà cụ kia hoàn toàn không hoảng sợ, bình tĩnh như thường: “Các người đã uống trà của tôi, trong trà có ngải, đợi khi ngải phát tác dụng thì sẽ khiến các người muốn sống không được, muốn chết không xong.”

“Các người để tiểu thư nhà các người ở lại đây làm bạn của cháu gái tôi không tốt sao, dù sao cô ấy vận rủi vướng víu cũng không sống qua nổi hai mươi tuổi. Nếu cho cô ấy ở lại trong trại này, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô ấy sống thêm vài năm.”

Tô Mạt Mạt kinh ngạc hỏi: “Ngải đó thật sự có tác dụng ư?”

“Chị không biết, vì bọn chị hoàn toàn không có uống ly trà đó. Sau khi bà ta rót trà cho bọn chị xong, đã về nhà thu dọn đồ đạc. Bởi thời gian bà cụ kia xuất hiện quá mức kỳ lạ, chị bèn kêu bạn chị lặng lẽ đổ bỏ ly trà đó, giả vờ như đã uống.” Bạch Nhất Nặc nói: “Sau đó chị xem kỹ nước trà trong bụi hoa, phát hiện nơi đó thật sự có con sâu nhỏ như sợi tóc đang nhúc nhích.”

Sau khi Bạch Nhất Nặc nói xong những lời này, hai người còn lại tưởng tượng tình cảnh đó, không chỉ Tô Mạt Mạt có chút buồn nôn, Kỷ Tử Hoài cũng không thể chấp nhận lắm.

Kỷ Tử Hoài suy nghĩ một lúc, lại bắt đầu nghiên cứu kỹ tính hợp lý: “Bỏ con sâu vào ly trà, quả thực không dễ dàng phát giác được, thật sự tốt hơn khi thả vào trong nước lọc.”

“Khi đó chị chỉ có mười tuổi, không biết phải làm sao, sau đó chủ nhân của trại Miêu dẫn phụ thân của chị tới đó. Hóa ra phụ thân của chị phát hiện bọn chị lén lút chạy ra ngoài, thế là dẫn theo người vào núi tìm chủ nhân của trại Miêu.” Bạch Nhất Nặc nói: “Sau khi chủ nhân của trại Miêu xuất hiện thì bà cụ đó đã dẫn cháu gái rời đi.”

Chủ nhân của trại Miêu nhìn thấy Bạch Kỳ dẫn dắt tùy tùng oai nghiêm, thậm chí còn có một quân đội hộ tống, thế là tiễn bọn họ ra ngoài một cách vô cùng khách sáo.

“Khi bọn chị rời khỏi, chị hỏi chủ nhân trại Miêu rằng bà cụ kia là ai. Chủ nhân nói với chị đó là lão tổ tông trong trại của bọn họ, bình thường xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn không thấy được bà ta, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được bà ta trong mấy năm nay.”

Sau khi Kỷ Tử Hoài nghe Bạch Nhất Nặc nói vậy, hiếm thấy nhíu mày lại, có phần không vừa lòng nói: “Bà ta như thế là không có được cô nên muốn nguyền rủa cô không sống qua nổi hai mươi tuổi?”

“Có lẽ vậy, cũng có thể không phải.” Bạch Nhất Nặc mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện.

Sau khi Bạch Nhất Nặc rời khỏi trại Miêu đó, suy đi nghĩ lại, không có che giấu chuyện này, mà nói những lời của bà cụ cho Bạch Kỳ nghe.

Bạch Kỳ kinh ngạc và nghi ngờ, là học trò của Khổng Tử thì phải kính trọng yêu ma, quân tử nên giữ chính đạo ở trong lòng, ông không tin những thứ này. Nhưng vì là Bạch Nhất Nặc gặp phải, ông không dám lơ là, bèn viết một bức thư cho đạo trưởng của đạo quan. Đạo trưởng ấy là bạn vong niên của Bạch Kỳ, cả ngày lải nhải nói nhiều, nhưng đoán mệnh cho Bạch Kỳ lại rất chính xác.

Mấy tháng sau, bọn họ nhận được thư trả lời. Đạo trưởng nói ông ấy đã bói một quẻ cho Bạch Nhất Nặc, nói bát tự của cô rất tốt, phúc phần nồng hậu, quý không thể nói. Nhưng mệnh cung ảm đạm, thọ vận không đủ, tuy nhiên lại có một đường sống.

Tô Mạt Mạt tức giận nói: “Sao bà ta lại vô duyên vô cớ rủa chị chứ.”

Bình Luận (0)
Comment