“Cô chủ, em nhớ tuổi ta của chị đã hai mươi hai, tròn tuổi hai mươi. Chị đừng tin lời nói xằng bậy của bà ta, hãy cùng em mặc niệm giá trị quan nòng cốt, dùng khoa học đánh bại yêu quái.”
Bạch Nhất Nặc phì cười, cô nở nụ cười, trên mặt tỏ vẻ ung dung thản nhiên, trong đầu có muôn vàn mạch suy nghĩ.
Thật ra ngày xuyên không trùng hợp là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô, một đường sống đó chính là xuyên không.
Không biết sau khi cô rời khỏi, thế giới đó như thế nào rồi, cũng không biết phụ mẫu cô sống ra sao.
Tô Mạt Mạt thấy Bạch Nhất Nặc rũ mắt xuống, hàng mi khẽ run, ngượng ngùng vuốt nhẹ khuôn mặt của mình, muộn màng nhận ra không ổn. Rõ ràng ba mẹ của cô chủ đã qua đời, cô ấy lại còn hỏi chi tiết chuyện từng trải của cô chủ và ba mẹ ra ngoài chơi, cô ấy làm như vậy quá không biết quan sát rồi.
Cô ấy vì dỗ dành Bạch Nhất Nặc vui lên, mặc kệ nóng lập tức lấy khá nhiều hạt dẻ từ trong chảo ra, đựng vào chén đưa cho Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc cầm lấy chén cơm này, ngoái đầu nhìn về phía Tô Mạt Mạt, ít khi thấy cô tỏ ra sững sờ, không nhịn được che miệng lại mỉm cười.
Tô Mạt Mạt vừa ăn xong hạt dẻ, trên tay hơi đen thui, vì cô ấy mới sờ mặt, trên mặt không khỏi nhuộm lên dấu tay màu đen.
Những thứ màu đen này là thành phần đường. Có lẽ có người cảm thấy sở dĩ hạt dẻ rang đường ngọt là vì bắt nguồn do thêm đường, thật ra không phải. Cho dù hạt dẻ rang đường có mở miệng hay không, thêm vào đường thể rắn hay là nước đường thì thành phần đường bên trong hạt dẻ rang đường nhuộm lên đều khá ít. Sở dĩ thêm đường chỉ vì để hạt dẻ rang đường trở nên khét thơm hơn.
Tô Mạt Mạt thấy Bạch Nhất Nặc cười với cô, cô không biết rõ tại sao lắm, chỉ đành mở mắt to ra, nhếch khóe miệng lên, trả lời bằng một nụ cười thật tươi, trông cô hơi ngố.
Ai ngờ sau đó, Bạch Nhất Nặc nhìn cô vẫn phì cười liên tục.
Tô Mạt Mạt không hiểu chuyện gì, tò mò xoa nhẹ gương mặt của mình, dấu tay màu đen trên mặt càng lúc càng to.
Bạch Nhất Nặc thấy cô sắp thành mèo bông, thế là không chọc ghẹo cô nữa: “Tay của em là màu đen đấy.”
“Hả cái này!” Tô Mạt Mạt hoảng hốt, che mặt của mình lại chạy về phòng soi gương, khi nhìn thấy mặt mình trông như than đen, vừa giận hờn vừa nôn nao: “Cô chủ, em còn tưởng chị đang cười gì, hóa ra chị đang cười cái này. Sao chị không nhắc nhở em sớm hơn, chị xấu quá.”
“Lần sau nhắc nhở em sớm chút.”
Khi hai người nói chuyện, Tử Kỷ Hoài tự biết không thể tham dự, bèn cần cù chăm chỉ rang hạt dẻ. Kỷ Tử Hoài cũng đã nghe thấy câu chuyện do Bạch Nhất Nặc kể, trong lòng không biết nên an ủi Bạch Nhất Nặc như thế nào, anh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: “Mấy thứ đó đều là phong kiến mê tín.”
Nếu người không quen biết anh, có lẽ sẽ cảm thấy anh lạnh lùng qua loa. Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài quen nhau lâu rồi, mới biết tính cách của anh hướng nội, có thể chủ động nói ra lời an ủi đã là bước tiến bộ rất lớn.
Bạch Nhất Nặc nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, được.”
Kỷ Tử Hoài thấy vẻ mặt ung dung thản nhiên của Bạch Nhất Nặc, chắc cô không có bị ảnh hưởng bởi chuyện trước kia, lúc này anh mới yên lòng lại, tiếp tục xào hạt dẻ mới.
Thân hình Kỷ Tử Hoài thon dài, rõ ràng cánh tay không cứng cáp, nhưng lại mạnh mẽ một cách bất ngờ, vùng vẫy xẻng sắt to vài chục cân cũng không hề tỏ ra dáng vẻ hao sức.
Người có khuôn mặt và khí chất như thế, không nên ở trong tiệm nhỏ như con ruồi này, càng nên nâng cốc chạm ly trong tiệc rượu mới đúng hơn.
Bạch Nhất Nặc nhìn Kỷ Tử Hoài đang nghiêm túc rang hạt dẻ, đột nhiên cô hơi tò mò. Cô là con gái nhà làm quan, lại đã làm quan lớn quyền cao chức trọng nhiều năm, cô đã khắc sâu lễ nghi vào trong xương, sẽ không khoa tay múa chân với người khác, chưa từng chủ động vượt ranh giới, có cảm giác biên giới thích đáng.
Vào ngày Kỷ Tử Hoài đến đây, Bạch Ký trùng hợp thiếu một người giúp việc. Cô thấy Kỷ Tử Hoài sức dài vai rộng, cảm thấy đã tìm được người giúp việc lý tưởng, thế là cô nhận anh.
Bạch Nhất Nặc biết Kỷ Tử Hoài là đến nhận cô giáo, sau khi anh bị cô từ chối thì lùi lại một bước đến đây giúp việc để đạt được lợi ích tương đối. Thật ra sau khi cô nhận anh cũng hơi lo lắng. Nếu Kỷ Tử Hoài ngày nào cũng ở cạnh tai cô xin cô nhận anh, thế thì cô không thể không từ bỏ người giúp việc không tồi này rồi.
Nhưng Kỷ Tử Hoài không làm vậy, mỗi ngày cần cù cẩn thận dọn dẹp bàn ghế, xử lý thức ăn, tính tiền thu ngân.