Bạch Nhất Nặc thấy anh ủ rũ như thế, bèn nói: “Chẳng lẽ anh không muốn làm học trò của tôi?”
Kỷ Tử Hoài nghe thấy câu này, ngây người tại chỗ, lúng ta lúng túng. Lần này, cuối cùng Kỷ Tử Hoài cũng không cảm thấy mình đã nghe lầm nữa, anh ghi nhớ lại từng chữ trong câu nói của Bạch Nhất Nặc vào trong lòng, lặp đi lặp lại nghiền ngẫm hai chữ học trò, trong lòng vui mừng quá đỗi, gần như muốn chìm ngập anh.
Nhưng Bạch Nhất Nặc không để anh vui mừng quá lâu, ngược lại vứt ra một câu hỏi chí mạng.
Kiếp trước, tay nghề của cô tốt nhất trong Thượng Thực cục, cô từng dạy một số món ăn sở trưởng cho nữ quan lọt vào mắt dưới quyền của cô. Những nữ quan đó qua quá trình cô dạy bảo, cứ muốn gọi cô bằng thầy. Nhưng cô đã từ chối, vì không có suy nghĩ nhận học trò.
Kỷ Tử Hoài là người duy nhất khiến cô phá lệ, thiên phú xuất sắc, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, thái độ chân thành, là học trò thắp đèn lồng cũng khó tìm được.
Thậm chí Bạch Nhất Nặc nhớ lại người thầy thích sưu tập tem của cô, nếu ông ấy nhìn thấy Kỷ Tử Hoài, chắc chắn sẽ nhiệt tình hơn cô nhiều.
Nhưng Bạch Nhất Nặc thận trọng hơn thầy của cô rất nhiều.
Bạch Nhất Nặc hỏi: “Tôi muốn hỏi anh một câu hỏi, anh nói anh học làm bếp vì mẹ anh, vậy anh có thật sự yêu thích làm đầu bếp không?”
Kỷ Tử Hoài nghe thấy câu hỏi này, hành động trên tay khựng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ. Trước giờ anh đều không cảm xúc, nếu không phải người quen biết, căn bản không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
“Nếu không phải thật lòng yêu thích học làm bếp, giới hạn sẽ rất thấp.”
Học làm bếp cũng như học kiến thưc, mỗi ngày đều đang tiếp xúc với thức ăn, là một quá trình buồn tẻ. Nếu không phải thật lòng yêu thích nấu ăn, rất khó kiên trì được.
Khi Kỷ Tử Hoài đối mặt câu hỏi này hiếm có khi xuất hiện cảm xúc hồi hộp. Câu hỏi này cũng như phỏng vấn, là thử thách của người phỏng vấn đối với ứng viên. Nói tốt thì có xác suất rất lớn được trúng tuyển, nói không ổn thì không bảo đảm rồi.
Kỷ Tử Hoài chìm vào sự trầm tư, rốt cuộc anh có thích nấu ăn hay không. Ban đầu anh là vì mẹ nên lựa chọn học làm bếp, không thể nói là thích, thậm chí có chút chán ghét. Anh lặp lại hành động tiêu chuẩn hóa, dùng qui trình tiêu chuẩn rửa rau, dùng độ mạnh yếu tiêu chuẩn cắt rau, dùng trình tự tiêu chuẩn nấu ăn, cảm giác bản thân cứ như người máy vậy.
Sau khi anh phiền chán nấu ăn, thậm chí nảy sinh ra một suy nghĩ. Đại học anh học công trình máy móc, còn học thêm hai học vị của trí tuệ nhân tạo. Anh chuẩn bị sau khi hoàn thành nguyện vọng của mình thì khai phá một loại máy móc, cài đặt trí tuệ AI, bỏ nguyên liệu thức ăn vào, sau khi qua quá trình máy móc xử lý bèn có được món ăn nóng hổi, hết sức ngon miệng.
Tuy câu hỏi này rất quan trọng nhưng Kỷ Tử Hoài không định nói dối, anh trả lời một cách thành thật: “Thật ra không phải thích lắm.”
*
Nói thật, Bạch Nhất Nặc nghe thấy câu trả lời này, trong lòng cô cảm thấy bất ngờ.
Nói sao đây… Cô vẫn rất ít khi gặp được đầu bếp không thích nấu nướng.
Kiếp trước, các nữ quan thượng thực đại diện cho tài nghệ nấu nướng đỉnh cao của cả triều Ngụy, hầu như các nữ quan đều thích nấu ăn, xem nấu nướng và ăn cơm là một sự hưởng thụ. Chỉ cần có thời gian nhàn rỗi thì sẽ nghiên cứu món mới trong nhà bếp. Thiên phú và hứng thú bổ trợ cho nhau, giành được hiệu quả tốt nhất.
Kỷ Tử Hoài thấp thỏm chờ đợi phản hồi, hai bàn tay thon dài không nhịn được nắm lấy rìa tạp dề. Sau khi anh nói như vậy, anh cảm thấy hình như bản thân không thể làm học trò của Bạch Nhất Nặc nữa.
Điều này cũng như tuyển sinh thi đợt hai, thầy cô thi vòng hai hỏi bạn thích học thuật không? Chắc không người nào sẽ trả lời không nhỉ.
Kỷ Tử Hoài đặt mình vào vị trí của Bạch Nhất Nặc, nếu anh chọn học trò, anh sẽ chọn một người thích nấu ăn. Người như thế ổn định, có sự tò mò mãnh liệt, có nhiều kỳ tư diệu tưởng hơn.
Nhưng kêu anh nói dối, anh lại không muốn. Tính tình anh ngay thẳng, sống hết hai mươi mấy năm hầu như chưa từng nói dối. Hơn nữa sau khi anh quen biết với Bạch Nhất Nặc lâu như thế, anh tôn trọng cô từ tận đáy lòng, cho nên không muốn nói dối với cô.
Sau khi Tô Mạt Mạt rửa mặt xong, chuẩn bị quay về ăn hạt dẻ rang đường, chợt cô nghe thấy Bạch Nhất Nặc đặt câu hỏi cho Kỷ Tử Hoài.
Cô nhìn Kỷ Tử Hoài, cảm thấy như trông thấy học sinh đứng đầu cấp ba của cô ấy, học sinh đứng đầu đó nói mình không hề thích học tập, mỗi lần học tập đều vô cùng khó chịu, nhưng lại thi rất tốt.
Ban đầu Tô Mạt Mạt cảm thấy học sinh đứng đầu này đang khoe khoang một cách khiêm tốn, nhưng sau khi cô ấy nghĩ kỹ lại thì không cảm thấy khoe khoang một cách khiêm tốn nữa, dù sao học tập… thật sự khó quá hu hu hu.