Thật ra học làm bếp cũng y chang, càng học về sau thì độ khó càng cao, càng khô khan. Vô số lần lật khay làm lại, nhiều vô kể kỹ xảo chú trọng đều là thử thách kiên nhẫn và bền vững của đầu bếp.
Tuy bản thân Bạch Nhất Nặc thích nấu nướng, nhưng cũng có thể hiểu người khác không thích nấu ăn.
Bạch Nhất Nặc nhìn Kỷ Tử Hoài, không nhịn được đưa tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương. Cô vốn tưởng mình đã nắm bắt được một học trò cực kỳ hoàn hảo, không ngờ tuy đối phương có thiên phú nhưng không có hứng thú. Cô nắm bắt được một học sinh đứng đầu không thích học tập, nên nhận hay là không nhận đây?
Nếu là người thầy thích sưu tập tem của cô, nhất định sẽ hoàn toàn không do dự nhận anh. Mặc kệ anh thích nấu nướng hay không, nấu ngon là được, cần phải bận tâm nhiều như vậy để làm gì chứ?
Nhưng Bạch Nhất Nặc có trách nhiệm hơn một chút, cô là bậc thầy cô, đương nhiên cô mong học sinh có thể đi được xa hơn trên con đường tài nghệ nấu nướng.
Kỷ Tử Hoài hít một hơi thở sâu, cảm thấy lần này không đảm bảo rồi. Trong lúc anh đang suy nghĩ sau khi Bạch Nhất Nặc từ chối anh, anh nên làm như thế nào thì anh nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói: “Anh thật sự cảm thấy bản thân anh không thích nấu ăn sao?”
“Không lẽ sau khi anh làm xong một món ăn không có cảm giác thành tựu sao?”
Kỷ Tử Hoài sững sờ, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ những chuyện từng trải, sau một lúc lâu, anh nói một cách thận trọng: “Có một ít nhưng không nhiều, nhiều hơn là cảm giác như trút được gánh nặng.”
“Có một ít à.” Bạch Nhất Nặc suy nghĩ, thế cũng không phải hết thuốc cứu chữa.
Kỷ Tử Hoài không thích nấu ăn, trước đó học nấu nướng đều là học theo tính chất máy móc, thức ăn làm ra cũng ngon như thế. Nếu anh thích nấu ăn, vậy sẽ trở nên như thế nào?
Bạch Nhất Nặc nghĩ tới cảnh tượng đó, dâng lên sự tò mò nồng nặc.
Hơn nữa sở dĩ hứng thú quan trọng như thế là bởi hứng thú có thể cung cấp động lực cho việc học tập nhàm chán, khiến người ta không đến nỗi từ bỏ. Kỷ Tử Hoài thiếu sót động lực sao? Anh không thiếu, hoàn thành ước nguyện của mẹ chính là động lực lớn nhất của anh.
Từ điều này có thể nhìn ra, có hứng thú nấu ăn hay không cũng không quan trọng như thế nữa.
Sau khi Kỷ Tử Hoài trả lời xong lời nói của Bạch Nhất Nặc, cảm thấy mình nói chuyện thật sự quá tệ rồi, không khỏi trở nên im lặng, trong lòng hơi bi quan. Vào lúc này, anh nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói: “Tôi nói trước với anh, tôi là người truyền thống, tuân theo lễ xưa, nếu anh bái tôi làm thầy, là phải hành lễ bái thầy đấy.”
“Hơn nữa sau khi anh bái tôi làm thầy, thì không được nhận những người thầy khác nữa.”
Bạch Nhất Nặc nói như vậy là vì khiến Kỷ Tử Hoài chỉnh đốn trạng thái. Trong sư môn của cô, người thầy như ba như mẹ, thường đổi thầy cũng như thường xuyên thay ba mẹ, đây chẳng phải nộ lệ của ba họ sao?
Bạch Nhất Nặc đồng ý rồi!
Hai mắt Kỷ Tử Hoài trở nên sáng ngời, cảm nhận được sự mừng rỡ mãnh liệt. Khi anh lấy được giấy báo trúng tuyển đại học cũng không có vui mừng như thế, chỉ tỏ ra vẻ nằm trong dự đoán, bình lặng nhận lấy giấy báo, chứ không bất ngờ.
Mà anh tưởng Bạch Nhất Nặc muốn từ chối một người không hoàn hảo như anh, nhưng cô lại đồng ý rồi.
Điều này làm sao khiến anh không vui mừng được?
“Được!” Kỷ Tử Hoài liền nói.
Sau khi Tô Mạt Mạt nghe Bạch Nhất Nặc nói vậy, không khỏi hơi cứng đờ: “Bái thầy? Bái thầy gì cơ?”
Tại sao cô chủ phải nhận Kỷ Tử Hoài làm học trò chứ!
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời nói của Tô Mạt Mạt, hơi tò mò hỏi: “Nguyên nhân Kỷ Tử Hoài đến tiệm cơm Bạch Ký chính vì kêu chị nhận anh làm học trò. Kỷ Tử Hoài không nói với em sao?”
“Không có.”
Tô Mạt Mạt nghe vậy khựng lại, Kỷ Tử Hoài không có nói chuyện này cho cô biết, cô cũng chưa từng chủ động hỏi Kỷ Tử Hoài.
Tuy cô hơi tò mò tại sao điều kiện của Kỷ Tử Hoài tốt như thế lại phải ở lại tiệm cơm Bạch Ký.
Nhưng vì khi cô và Kỷ Tử Hoài gặp nhau lần đầu, gây nhau đến nỗi có phần không vui vẻ, giữa hai người không lạnh không nóng, thân thiết với người quen sơ, hoàn toàn không biết tại sao anh đến tiệm cơm Bạch Ký.
Hơn nữa Bạch Nhất Nặc sẽ không treo chuyện riêng của người khác trên miệng, nói cho người khác nghe, cho nên Tô Mạt Mạt cũng không biết được mục đích đến đây của Kỷ Tử Hoài từ trong miệng Bạch Nhất Nặc.
Điều này dẫn đến Tô Mạt Mạt căn bản không biết sự việc giữa Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài.
Tô Mạt Mạt cảm thấy mình bị hai người gạt bỏ ra ngoài: Giận quá mà!