Sau khi hai người nói một lúc, Bạch Nhất Nặc mới nhận ra quên mất Tô Mạt Mạt, vì vậy nói: “Mạt Mạt, nếu em thích uống rượu mơ này như thế, đợi chúng ta uống hết rượu mơ, em có thể ăn mơ rượu bên trong.”
“Mơ rượu còn có thể ăn á?” Tô Mạt Mạt hỏi: “Sau khi ngâm rượu mơ xong, quả mơ không mất đi mùi vị sao?”
Kỷ Tử Hoài nói: “Không đâu, lên men trong thời gian dài, mùi vị của mơ rượu không những không mất đi, ngược lại còn dẫn ra ngoài, càng thêm hấp dẫn. Có người ngâm rượu mơ không phải để uống rượu, mà là để ăn mơ rượu.”
“Được!” Sau khi Tô Mạt Mạt nghe thấy mơ rượu rất ngon, ngay lập tức vội vàng nói: “Đợi chúng ta uống hết rượu, em muốn ăn một ít mơ rượu.”
“Được.” Bạch Nhất Nặc nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, khóe miệng hơi cong lên: “Em mau ăn lúc còn nóng đi, nước dùng đã sôi rồi, chuyện của rượu mơ để sau này rồi nói.”
Rượu mơ cám dỗ Tô Mạt Mạt, suýt nữa thì quên món lẩu mà mình thích nhất, vội vàng lấy lại tinh thần, cầm đũa gắp miếng thịt bò mỡ.
Thịt bò mỏng như tờ giấy, miếng gân trong suốt, dường như dùng đũa cũng có thể đâm thủng.
Trước kia Tô Mạt Mạt bị ốm, mặc dù các món thích ăn không nhiều, nhưng rất đơn giản, không ăn nhiều giống như Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài. Nhưng Tô Mạt Mạt rất biết ăn lẩu.
Sau khi Tô Mạt Mạt thuần thục nhúng thịt bò mỡ vào lẩu dầu đỏ, lập tức gắp lên, vội vàng ăn một miếng, có hơi bị bỏng, nhưng vẫn không đành lòng bỏ miếng thịt bò mỡ này đi.
Bởi vì miếng thịt bò mỡ quá là ngon. Thịt bò mỡ được nhúng chín trong nồi, nhai thơm vô cùng, không bị già chút nào, thịt mỡ mềm mại, thịt nạc dai dai, ăn cùng với nước dùng tê cay, quả thực khiến cho người ta phải đập bàn ca ngợi.
“Nồi lẩu cay này sao lại tuyệt đến thế?” Tô Mạt Mạt không khỏi cảm thán. Mặc dù chất lượng miếng thịt bò mỡ này không tệ, nhưng dù sao cũng không phải nguyên liệu cao cấp gì, ví dụ như thịt bò Wagyu M9, nhưng lại giống như có ma pháp, thể hiện ra một hương vị cao cấp.
Tô Mạt Mạt thử gắp một miếng rau xà lách, nhúng chín một lúc rồi cho vào trong miệng, ánh mắt thoả mãn híp lại, không nhịn được buột miệng nói ra: “Tỷ lệ tê cay và hương vị trong nồi lẩu cay này rất vừa miệng, ngay cả nấu đồ chay cũng ngon như vậy!”
Thật ra Bạch Nhất Nặc tiêu hao rất nhiều tinh lực vào hai nồi lẩu này, lẩu dầu đỏ dùng mỡ bò thượng hạng, còn cho thêm bí quyết gia truyền của mình, điều chỉnh tỷ lệ của tiêu Tứ Xuyên, hạt tê, ớt và các loại hương liệu khác sao cho phù hợp nhất.
Tô Mạt Mạt bận ăn lẩu dầu đỏ, Kỷ Tử Hoài lại chưa hề động vào lẩu dầu đỏ.
Ánh mắt anh không hề nhìn sang bên đó, sau khi nghe thấy Tô Mạt Mạt nói như vậy, cũng không để ý một chút nào, chỉ một lòng muốn ăn lẩu nấm, nấm trong lẩu nấm rất nhiều, Kỷ Tử Hoài thấy hứng thú nhất với nấm mối.
Sau khi anh ăn một miếng nấm mối, cảm thấy tươi ngon, đẹp, sảng khoái và trơn bóng, không nhịn được nói: “Nấm mối này rất tươi, ở bên này rất khó để mua được tươi ngon như thế.”
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Nhờ người mua từ Vân Nam về đó.”
Nồi lẩu nấm không những phải hầm nước dùng rất lâu mà còn phải dùng loại nấm mọc dại tươi mới nhất. Những loại nấm này không phải Bạch Nhất Nặc mua từ chợ nông sản về, mà là thông qua khách quen biết để mua.
Người khách đó chính là người Vân Nam, đang làm việc ở Hải Thị, sau khi nghe thấy cô muốn làm lẩu nấm đã tự giới thiệu bản thân mình, nói là có thể bảo người nhà của mình hái, sau đó vận chuyển bằng máy bay đến Hải Thị.
Bạch Nhất Nặc nói rằng quá làm phiền đối phương, nhưng đối phương lại khoát tay, tỏ vẻ không sao. Dáng vẻ nhớ nhung của người khách, nói bản thân cũng rất thèm ăn nấm của quê hương: “Nấm của quê hương ăn quá ngon, có một lần tôi ăn đến nỗi suýt nữa thì ngộ độc, nảy sinh ảo giác, nhìn thấy rất nhiều người tí hon, nhưng vẫn muốn ăn nữa. Đây là hành động nguy hiểm, cô chủ cô đừng có bắt chước đấy.”
Những loại nấm mọc dại này là từ vùng bản xứ ở Vân Nam, vừa mới có ngọn chín đã hái xuống, sau đó vận chuyển bằng máy bay đến Hải Thị. Nấm mối, nấm tùng nhung, nấm gan bò… đầy một nồi tươi mới đến nỗi khiến cho kẻ khác tức giận.
*
Hai người Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt phân biệt rõ ràng, mỗi người ăn của riêng mình, không làm phiền nhau. Chỉ có Bạch Nhất Nặc vừa thích ăn lẩu nấm, vừa thích ăn lẩu dầu đỏ, vì thế đối đãi bình đẳng như nhau.
Ba người ăn say sưa thoả thích, nguyên liệu trên bàn ăn đến nỗi không còn thừa lại tí nào, đĩa gần như sáng bóng.