Tô Mạt Mạt sờ bụng mình, phát ra tiếng thở dài hài lòng: “Cô chủ, nổi lẩu cay mà chị làm quá là tuyệt, cay đến nỗi thoả mãn, nhưng không cay kiểu khó chịu. Thực ra lúc em ăn lẩu ở bên ngoài, chỉ thích ăn mùi vị lẩu cay như vừa rồi, một khi nấu quá nửa tiếng là em không thích ăn nữa, bởi vì hạt tiêu sẽ bị đun nát, trở nên rất đắng, ớt cũng sẽ nát và bị mềm, nồi lẩu cay càng đun càng cay, ăn vào sẽ không ngon nữa.”
“Nhưng lẩu mà chị nấu càng đun lại càng thơm.”
“Bởi vì chị đã thêm vào một số hương liệu, những hương liệu này sẽ giảm bớt vị đắng mà hạt tiêu và hạt tê nấu ra.” Bạch Nhất Nặc giải thích nói.
Tô Mạt Mạt nghe cái hiểu cái không, sau đó nhắc tới một vấn đề mà cô quan tâm nhất: “Cô chủ, món này có được đưa vào tiệm không?”
Tô Mạt Mạt muốn đưa món ăn này lên kệ của tiệm, là vì cô muốn kiếm tiền cho tiệm cơm Bạch Ký!
“Cô chủ, em vẫn luôn cảm thấy giá cả mà chị đặt ra quá rẻ, có thể đắt hơn chút. Nước dùng của nồi lẩu này hoàn toàn có thể bắt đầu bằng ba con số. Hơn nữa em nghe nói, sở dĩ bây giờ khắp nơi đều là tiệm lẩu, không chỉ bởi vì cách nấu lẩu đơn giản và nhanh gọn, mà lợi nhuận của lẩu rất cao, nguyên liệu nấu vốn dĩ không đắt.”
Thực ra Bạch Nhất Nặc không quan tâm tiền nhiều hay ít, cảm thấy đủ tiêu là được rồi, nếu không sẽ không để mức giá thấp như vậy. Khách ăn cơm của tiệm cơm Bạch Ký, chưa có ai là không nói giá cả phải chăng.
Nhưng cô suy nghĩ lại, bởi vì khách trong tiệm càng ngày càng nhiều, tiệm cơm Bạch Ký ngày càng cần mở rộng thêm, mà mở rộng thêm đồng nghĩa với việc phải có tiền, cô vừa thành nô lệ nhà(*), túi tiền cũng không giàu có, mở rộng thêm thực ra khá là khó.
(*) Chỉ những người dân ở thành thị mua nhà bằng các khoản vay thế chấp.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ, quyết định cho món lẩu lên kệ, nhưng vẫn duy trì lộ trình giá cả phải chăng như cũ, giá cả được sửa cũng không thái quá, chỉ điều chỉnh giá thành của nguyên liệu và nhân công lên một chút.
Tiệm cơm Bạch Ký cho lên kệ hai loại lẩu, một loại là lẩu dầu đỏ, còn có một loại là lẩu nấm, có thể gọi một loại, cũng có thể gọi lẩu uyên ương có cả hai loại.
Vào cuối thu lạnh giá, ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi là lựa chọn duy nhất của nhiều người.
Khách cũ đến tiệm nhìn thấy thực đơn mới, kinh ngạc nói: “Cô chủ, có phải cô cải trang để theo dõi nhà tôi không, sao cô lại biết tôi đang muốn ăn lẩu thế?’
Bạch Nhất Nặc chỉ cười không nói.
Sau khi nhiều khách cũ nhìn thấy nhà hàng Bạch Ký cho món lẩu lên kệ, lập tức gọi bạn gọi bè. Mọi người cùng nhau gọi một nồi lẩu dầu đỏ, ăn rất vui vẻ.
Nhưng cũng có rất nhiều bạn đồng hành khi chọn lẩu, xảy ra một số tranh cãi nho nhỏ.
Trong đó có một đôi tình nhân trông hơi quen mắt, đó là đôi đã làm lành sau khi cãi nhau lần trước. Lần này Bạch Nhất Nặc rút ra bài học, không đi tham gia vào chuyện cãi nhau của đôi tình nhân nữa, chỉ ở bên cạnh yên lặng chờ bọn họ gọi món.
Chàng trai trong đôi tình nhân lắc đầu lia lịa: “Không được, hơi cay là giới hạn cuối cùng với tư cách là người Tứ Xuyên của anh, anh nhất định không muốn lẩu uyên ương đâu.”
Bạn nữ dùng lực véo cánh tay của anh ấy, bất mãn nói: “Không được, không cay cũng là giới hạn cuối cùng của người Quảng Đông em đây. Nếu như không muốn lẩu uyên ương, thế thì chúng ta ăn lẩu nấm.”
Lỗ Tấn từng nói, tính khí của người Trung Quốc luôn thích hoà giải, thoả hiệp, ví dụ nói căn phòng này quá tối, muốn mở một cửa sổ trên mái nhà, như thế mọi người nhất định không cho phép, nhưng nếu như chủ trương dỡ bỏ mái nhà, bọn họ nhất định sẽ tới hoà giải, bằng lòng đến mở cửa sổ trên mái nhà.
Chàng trai than thở, cuối cùng vẫn phải đồng ý gọi lẩu uyên ương.
Người đến ăn lẩu giống như đôi tình nhân này rất nhiều, hầu như đều trở thành nhóm kết bạn, thậm chí còn có người một nhà đến.
Gia đình bốn người này được cô con gái nhỏ mới lớn dẫn tới.
Em gái bước vào tiệm cơm Bạch Ký, cảm thấy vô cùng vui sướng: Cô cuối cùng cũng tới tiệm cơm Bạch Ký của trang web Đạn Mạc trong truyền thuyết rồi! Cô ấy nói với ba mẹ: “Đây chính là tiệm cơm Bạch Ký đó, con không chỉ nhìn thấy trên tạp chí, còn thường nhìn thấy trên trang web Đạn Mạc nữa, nghe nói món ăn của tiệm rất là ngon.”
Anh trai hừ một tiếng, không xem trọng nói: “Không phải chỉ là một tiệm cơm nhỏ thôi sao, cho dù có ngon đi chăng nữa, có cần phải để chúng ta vội đi từ Chiết Giang đến đây không?”
Em gái không vui nói: “Ba mẹ, ba mẹ xem anh ấy kìa, chúng ta đến cũng đến rồi, anh ấy còn nói lời mất hứng.”
Sau khi mẹ nghe thấy lời của anh trai nói liền diễn vai thân thiện: “Ôi trời, hai người các con đừng cãi nhau nữa, chúng ta không phải chỉ đến vì tiệm cơm nhỏ này, trong khi đó cũng là đến Hải Thị chơi mà.”
Ba diễn vai phản diện với anh trai: “Em gái con nói đúng đấy, con ở nhà còn không phải là chơi game với mấy đứa bạn hư hỏng à, thứ bảy chủ nhật không thể dành thời gian cho chúng ta sao?”
Anh trai bị ba quở mắng, hừ một tiếng, không vừa lòng ngồi xuống.